🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đến tối Bác Sĩ mở ngăn kéo của mình lấy ra đống đồ mới nhặt được. Trong số đó có một cặp kính mắt cũ, Tạ Chẩm Thư nhìn nó quen quen, sau khi quan sát một hồi thì anh nhận ra đây là di vật của Kính Mắt.

Bác Sĩ mở đèn của mình ra, vừa tỉ mỉ kiểm tra cặp kính vừa nói: “Hôm qua chạy gấp quá, không thể đưa hết mọi người ra ngoài được, chắc giờ bị tống vào lò hỏa thiêu hết rồi, cũng buồn thật ấy. Con người đến cõi trần này một chuyến ít nhiều gì cũng phải được lưu lại cái tên, tôi xem nào, ừm… Anh ta tên là Du gì gì ấy…”

Bác Sĩ đưa cặp kính cho Tạ Chẩm Thư muốn nhờ anh xem giúp một tẹo, nhưng tiếc là cặp kính này đã xước tan nát, Tạ Chẩm Thư cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra một chữ “Du”, không thấy rõ tên đằng sau.

Bác Sĩ nói: “Vốn tôi định viết một hồ sơ cho anh ta, nhưng giờ không biết tên thì thôi gọi tạm là Kính Mắt đi vậy.”

Mặc dù Tạ Chẩm Thư cũng không rõ tên của Kính Mắt là gì nhưng anh biết số hiệu của y ở khu sinh tồn, về căn cứ tra số hiệu là có thể biết tên của y.

Bác Sĩ lau sạch cặp kính rồi để cùng chỗ với những bộ phận cơ thể người khác, ký hiệu một chữ “Du” lên trên, xong lại phát một đoạn kinh văn nó tự nghĩ ra.

Tạ Chẩm Thư lại nhìn thấy những nội tạng con người ấy một lần nữa, chúng được xếp hàng đánh số chỉnh tề trong ngăn kéo, trên mỗi chai không chỉ có danh tính mà còn đề cả mấy dòng thông tin cá nhân súc tích, tất cả đều do Bác Sĩ sưu tập được lúc thu xếp di vật.

Bác Sĩ chắp tám cánh tay lại, thái độ thành kính. Kinh văn nó đọc không giống như kinh văn ở thế giới cũ, nghe giống như một loại tiếng ồn trắng, không thể phân rõ được cụ thể từng từ. Ngoài câu “A di đà Phật” nó thường nói ra thì còn lại Tạ Chẩm Thư thấy giống như lúc Ngạo Nhân cúng tế, đó đều là tôn giáo máy móc của một thế giới mới chưa hoàn chỉnh.

Nghĩ đến đây, Tạ Chẩm Thư không khỏi nhìn về phía Huyền Nữ. Những chữ viết trên màn hình đã biến mất, chỉ còn một ít đường thẳng ngắn ngủn vừa được vẽ ra, đó là ngôn ngữ mới do Ngạo Nhân phát minh. Dù là ngôn ngữ hay kinh văn thì chúng cũng đều chỉ ra một thực tế mà những người sống sót vẫn chưa nhận ra, rằng nền văn minh con người ở thế giới cũ đang bị nền văn minh máy móc của thế giới mới thay thế.

Tạ Chẩm Thư đợi Bác Sĩ tụng xong kinh văn mói hỏi: “Chỉ còn lại mỗi cặp kính thôi cũng sống lại được ư?”

Bác Sĩ từng nói nó giữ nội tạng lại là để tái sinh bọn họ, nhưng anh bạn họ Du này chỉ còn mỗi cặp kính, Tạ Chẩm Thư không tưởng tượng nổi thế thì anh ta sống lại làm sao. Nói thật thì Chỉ Huy đến từ liên minh phía Nam cảm thấy tò mò với tất cả các phát minh ở khu Quang Quỹ, chỉ là anh đã quen ngấm ngầm quan sát, trừ khi đối tượng quan sát thực sự quá khó hiểu.

Bác Sĩ cất chuỗi hạt niệm kinh lại ngăn kéo, cất kỹ nó cùng với đám nội tạng rồi mới quay đầu lại trả lời Tạ Chẩm Thư: “Được chứ, đợi tôi đến khu sinh tồn tìm thông tin cá nhân của anh ta rồi lưu trữ lại, ngày sau có thể trả anh ta về nguyên dạng. Anh Tạ, trong truyện cổ tích của phía Nam có nhắc đến việc tiên đoán tương lai không? Phía Bắc có vài truyện cổ tích có nhắc đến việc này.”

Cổ tích thần thoại của phía Nam đương nhiên là có kể về tiên tri, nhưng Tạ Chẩm Thư được ghép xương cốt của thần, lại từng điều khiển Chúc Âm và Yếm Quang nên từ lâu đã không còn tin vào những chuyện toàn trí toàn năng thế này.

Bác Sĩ nói: “Khi Artemis tiến hoá lần đầu tiên, liên minh từng ký với nó một hiệp ước để làm một thí nghiệm thử cho nó dự đoán một vài việc, vì vậy nó đã lấy được kho tài liệu của liên minh rồi vì thế mà có được năng lực mới, chính là tiên đoán tương lai. Có lẽ anh sẽ thấy nực cười, làm gì có ai đoán trước được tương lai chứ? Nhưng tôi tin rằng Artemis làm được, bởi vì những dự đoán của nó đều dựa theo kho dữ liệu đồ sộ phức tạp của chính bản thân nó. Tôi là một cỗ máy, tôi tin vào dữ liệu.”

Bác Sĩ nói đến đây thì cẩn thận mở ngực mình ra, trong đó có một cái màn hình be bé hiển thị bức ảnh của một tượng Phật khổng lồ. Bác Sĩ chỉ vào màn hình, nói: “Đây cũng là tín ngưỡng của tôi, bởi vì thứ này sẽ là nền tảng của thế giới mới. Artemis cũng từng nói rồi, thế giới mới sẽ là một thế giới không có thân xác máu thịt, điều này đến cả Ares vốn không ưa Artemis mà cũng tin không chút nghi ngờ. Anh Tạ, nếu thế giới tương lai không còn thân xác máu thit nữa, vậy tại sao Kính Mắt không thể được tái sinh nhờ dữ liệu cơ chứ? Anh ta có thể được sống trong một thế giới khác, một thế giới mới chân chính.”

Những lời này của nó rất mâu thuẫn, nếu nó tin tưởng vào lời nói của Artemis rằng sẽ có một thế giới mới nơi không còn □□ và thân xác, vậy thì nó cần gì phải giữ lại nội tạng của những người may mắn sống sót này? Chỉ cần lưu lại thông tin của họ là đủ rồi.

Tạ Chẩm Thư biết thần linh của liên minh phía Nam đều là vật do con người tạo ra, là một đống kim loại vừa lạnh như băng vừa câm như hến, nhưng anh không phản bác lời của Bác Sĩ.

Bác Sĩ nói: “Nhưng đương nhiên, có trời mới biết khi nào điều đó mới thành sự thật, Artemis không nói ngày tháng cụ thể, tôi cũng chưa chắc đã sống được đến khi ấy. Nói bừa mấy câu thôi, để anh cười rồi.”

Nó cố chấp tin tưởng câu chuyện này một cách khác thường, nhưng chỉ là không muốn mích lòng Tạ Chẩm Thư nên mới đổi đề tài, để Bé Bong Bóng mở một bài nhạc nhẹ.

Tạ Chẩm Thư thật ra cũng không thấy khó chịu gì, Chỉ Huy không xen vào tín ngưỡng của người khác, có người không tin anh anh cũng thấy chẳng hề gì. Lát sau anh hỏi Bác Sĩ: “Trước giờ anh chỉ làm bác sĩ thôi à?”

Bác Sĩ ngẩng đầu, nói: “Đúng rồi, hồ sơ lưu trữ của tôi viết thế. Có điều không ngoại trừ khả năng trước khi làm bác sĩ tôi từng xử lý vài công việc khác, dù sao thì tôi cũng là máy mà, cũng có thể lắm chứ. Thật ra thì tôi lo về tương lai của mình hơn là quá khứ, tiếc là tôi không tiên tri được, chứ không cũng muốn tính thử xem sau này tiền lương của tôi ở khu sinh tồn sẽ được bao nhiêu…”



Tạ Chẩm Thư ăn một ít thức ăn trong lúc Bác Sĩ còn đang tự biên tự diễn. Khu Quang Quỹ tạm thời không vào được, anh lại phải vào Khu số 14 tìm cơ hội khác. Không biết 7-001 có di chuyển bàn điều khiển của anh không, lúc đi hẳn là hắn cũng mang bàn điều khiển đi theo luôn rồi.

Bây giờ Mèo đang làm gì nhỉ?

Vừa nghĩ đến Tô Hạc Đình cái là Tạ Chẩm Thư lại cụp mắt xuống. Vết thương trong lòng bàn tay làm ướt miếng băng gạc, lòng anh không an ổn, không muốn cứ lằng nhằng thế này nữa. Đương lúc còn ngẩn ngơ, chiếc còng điện tử trên cổ tay đột nhiên mở ra, rơi xuống trên chăn.

Bác Sĩ bị tiếng động thu hút sự chú ý, nó nhặt cái còng điện tử lên, nói: “Chẳng trách Artemis muốn 7-006 tham gia thí nghiệm, đến cả thứ này cậu ta cũng mở ra được, vậy là còn mạnh hơn đám người máy thí nghiệm 3366 kia nhiều, đỉnh thật đỉnh thật, giữ nó lại làm kỷ niệm đi.”

Tạ Chẩm Thư không cần cái còng này, anh chỉ cần Tô Hạc Đình. Đợi sau khi Bác Sĩ cất cái còng đi, anh đột ngột nói: “Tên 3366 ấy, tôi từng gặp trong Khu số 14, trong đó nó mang hình dạng con người.”

Bác Sĩ nói: “À à, giờ thành phần linh hồn của nó phức tạp lắm, tôi cũng không nói rõ được cuối cùng thì nó là cái gì. Trước kia khi chúng tôi hợp tác làm việc thì tôi coi nó là em trai, vì chúng tôi có cùng mẫu máy. Nhưng lần này gặp lại, tôi thấy nó không còn đơn giản như vậy nữa rồi, có thể cái nửa thuộc về người kia trong nó đã chiếm ưu thế… Nó cũng coi như là vật thí nghiệm từng được thí nghiệm rồi, dự án ấy tôi có tham dự. Nói đơn giản thì anh có thể coi như nó đã từng được rót linh hồn con người vào.”

Tạ Chẩm Thư nghe nó giải thích mà càng thấy kỳ quặc, thế nào là từng được rót linh hồn con người? 3366 cũng giống như Yếm Quang, có thể bị ý thức của con người xâm nhập ư?

Bác Sĩ bị Chỉ Huy nhìn chằm chằm, thế là xoa xoa trán hai cái rồi nói: “Giải thích cái này phức tạp lắm, tôi cũng không nói rõ được, nói chung tấm chip của 3366 không đơn giản chỉ là được nhân tính hoá đâu, có một phần dữ liệu trong nó là cơ mật cấp cao, nó cũng là người máy giống người nhất trong số chúng tôi.”

Tạ Chẩm Thư thầm phản bác trong lòng: Không, thứ giống người nhất ở đây phải là mày mới đúng.

Nếu Tạ Chẩm Thư đã tỉnh thì bọn họ không thể chần chừ ở đây thêm nữa, hơn nữa nơi này cũng không an toàn, nếu như hệ thống Chủ Thần định truy tìm đến cùng thì rất có khả năng chúng sẽ phái người máy tuần tra đi rà soát những khu lân cận, còn ở đây nữa thì rất dễ bị lộ. Có điều Bác Sĩ muốn đưa cả Huyền Nữ lẫn mớ nội tạng nó giấu đi, phải làm vài thứ nữa, nên nhân lúc trời còn tối nó với Bé Bong Bóng ra ngoài, đi tìm ít đồ phế thải có thể dùng được.

Do đã hao tổn quá nhiều tinh lực nên chẳng mấy mà Huyền Nữ đã chìm vào trạng thái ngủ mê. Không có tiếng động từ màn hình, trong phòng chỉ còn lại tiếng tim đập khe khẽ. Trước khi ra khỏi cửa Bác Sĩ đã chỉ đường cho Tạ Chẩm Thư, ở một chỗ cách đây không xa nó có giấu một kho hàng, bên trong chứa những lon thức ăn nó nhặt được, Tạ Chẩm Thư có thể đến đó chọn vài cái làm lương thực đi đường, dù sao thì anh cũng cần ăn uống.

Tạ Chẩm Thư mặc áo khoác quân dụng đã khử trùng của thế giới cũ, cũng nhân lúc trời còn tối mà lên đường luôn. Sau khi tuyết ngừng trời lại càng lạnh hơn, gió vẫn lớn như thường lệ, Chỉ Huy vượt qua vài sườn núi tuyết, tìm thấy kho hàng Bác Sĩ ở một con đường cũ nát.

Nói là kho hàng nhưng thực ra cũng chỉ là một phòng để đồ bỏ hoang, trước cửa Bác Sĩ đóng mấy tấm biển quảng cáo để che giấu, bị tuyết đè lấp nên chỉ lộ ra vài ba khe hở nhỏ.

Tạ Chẩm Thư không dịch chuyển tấm biển, bên trên tuyết đã đóng băng cả lại. Anh rời bước định đi loanh quanh một lát, nhưng vừa định đi thì nhận ra có vài dấu vết mờ nhạt trên mớ tuyết đọng.

Những dấu vết này rất mờ, lại còn bị cố tình che giấu nên Tạ Chẩm Thư sinh lòng nghi ngờ, ánh mắt anh đi dọc theo dấu chân này đến điểm cuối, đồng thời lặng lẽ áp sát lại.

Ở điểm cuối là một cửa hàng tiện lợi, cửa sổ vỡ hết, gió tuyết khiến những kệ hàng gần cửa đông cứng lại. Tạ Chẩm Thư vào bên trong, nhìn qua ánh sáng mập mờ anh thấy các kệ hàng rỗng tuếch. Anh cúi thấp hơn một chút, trông thấy móc treo bên dưới kệ hàng có buộc mấy sợi dây mảnh.

Dây này mới buộc, quả nhiên ở đây vẫn có người. Dựa theo dấu chân của đối phương thì bọn họ rất thạo che giấu hành tung trên nền tuyết. Nếu không phải Chỉ Huy cũng từng được huấn luyện như vậy thì anh cũng sẽ không nhận ra.

Tạ Chẩm Thư thôi không nhìn sợi dây nữa, để tránh bị lộ đường, anh đi vòng sang bên cạnh phòng để đồ. Anh không giẫm lên mớ đồ tạp nham mà trèo thẳng lên luôn, mượn đồ cái lan can trang trí bên trên để lấy đà leo đến bên cửa sổ tầng hai. Cửa sổ thuỷ tinh đã vỡ một nửa từ lâu, gió thổi mấy cái túi nhựa bay phần phật. Tạ Chẩm Thư nhìn qua chỗ kính vỡ, thấy được khung cảnh trong nhà.

Có mấy cái giá đơn sơ dựa sát vách tường, cửa bị một cái bàn cũ chặn lại. Dưới bàn có một ngọn đèn nhỏ phát sáng lập loè, một đám đàn ông vũ trang đầy đủ ngồi quanh bàn đang ăn đồ hộp.

Tiếng gió quá lớn, Tạ Chẩm Thư tập trung nghe một lát.

Một người nói: “Hôm qua gã đó cử người đi làm trò cười, tiểu đội mới đến gần lưới cảm ứng một chút mà mẹ nó đã bị bắn chết rồi, đến súng còn chưa kịp vác lên. “

Tạ Chẩm Thư nhận ra bọn họ chính là thành viên tổ vũ trang đi cùng mình, nhưng lúc đó tổ trưởng đã nói sau sáu giờ sẽ rút lui, những người này sao còn ở đây?



Một người khác dùng dao vét vét nốt thịt trên nắp hộp, nói: “Thiết bị bảo vệ cũng không dùng được, ngoài việc che tiếng động của chúng ta thì có ích lợi gì khác không? Bọn chúng toàn là công nghệ cao, cách rõ xa cũng vẫn phát hiện ra chúng ta.”

Lại một người nữa bảo: “Đội tiên phong chết sạch là nên rút lui rồi, nhưng có lẽ đội trưởng nổi ý xấu, gã nghe thấy tiếng nổ rần trời bên trong nên tưởng mình có thể tiện tay tranh công luôn đây mà. Ôi, hôm qua các anh em đều phải chết vô ích rồi, chết vì lòng tham của gã!”

Một người lên tiếng: “Nên gã mới bị giết đó, chết rõ là thảm, đúng là đáng đời. Bây giờ chúng ta cứ ăn cho no bụng đi, lát đi sửa xe rồi sáng mai tập hợp với những tiểu đội khác. Lúc về đừng có nói khác đi đấy, cứ bảo đội trưởng chết trong lúc bắn nhau nhé.”

Một người khác chêm vào: “Lần này xe hỏng phải mất mấy ngày, đúng là xui chết được, nếu không phải vẫn còn đủ thức ăn thì sợ là không về được cơ.”

Bọn họ tôi một câu anh một câu đã giải thích mọi chuyện rõ ràng. Hoá ra hôm đó sau khi đến nơi là xe của tổ vũ trang hỏng luôn, bọn họ đành phải nán lại thêm mấy ngày nữa, ai dè xe chưa sửa xong thì lại nghe có tiếng máy bay thả bom ở sau lưới cảm ứng. Đội trưởng đoán nhầm vụ nổ bom này là bạo động ở khu nuôi dưỡng, gã muốn nhân cơ hội này lập công to nên phái một tiểu đội đi, đội này bị người máy tuần tra bắn chết, vì vậy những thành viên này đã giết đội trưởng.

Tạ Chẩm Thư không muốn chạm mặt với tổ vũ trang, anh đang định bỏ đi thì chợt nghe một người trong đó nói: “Chỗ này được phết đấy, sao Ngô Diệu phát hiện ra thế?”

Một người trả lời: “Không phải Ngô Diệu phát hiện ra đâu, có một người máy nói cho nó biết đấy.”

Một ai đó khác lại bảo: “Tao ghét nhất lũ người máy, chẳng được đứa nào tốt cả, sao Ngô Diệu lại qua lại với bọn nó vậy?”

Người kia lại đáp: “Lần trước nó trong đội tiên phong, bị trúng đạn xong là người máy kia cứu nó. Nó định cứ ở đó ăn chực không đi nữa, nhưng lại phát hiện ra trong hang ổ của con người máy kia giấu rất nhiều nội tạng người, đoán là thường đưa người về giải phẫu. Ngô Diệu bị doạ sợ gần chết, vết thương chưa khỏi hẳn đã chạy rồi. Chỗ này là con người máy kia bảo nó đấy, nó đến đây lấy đồ hộp rồi nhớ vị trí luôn.”

Một người chế nhạo: “Nó cũng coi như là gặp đại nạn mà không chết nhỉ, chỉ không biết sau này có được phúc phần gì không.”

Kẻ kia lại hỏi: “Người máy gì thế? Vũ trang à? Nếu vậy thì bắt được một con có thể bán được bộn tiền ấy.”

Người này đáp: “Không biết nữa, nghe nói là có tám tay, hình dạng kỳ cục lắm. Có điều Ngô Diệu bảo xử nó cũng dễ thôi, mấy viên đạn là được…”

Tạ Chẩm Thư chợt hồi thần, lập tức quay lại đường cũ.

Trời sáng rất nhanh, bây giờ đang là lúc gió lớn nhất, dù không có tuyết rơi nhưng gió vẫn thốc vụn tuyết bay tán loạn. Lúc đi không cảm thấy xa nhưng dường như khi về phải đi lâu lắm mới đến. Tạ Chẩm Thư ngược gió mà đi, ánh mắt anh xuyên qua bóng tối nhìn thấy trước mắt là ánh lửa mơ hồ.

Ngọn lửa ấy đốt cháy toàn bộ các toà chung cư, khiến chúng biến thành những ngọn đuốc khổng lồ trong đêm tối. Làn khói dày đặc cuồn cuộn giữa trời tuyết, Tạ Chẩm Thư giẫm lên bậc thang lao như bay. Anh đá văng cánh cửa chặn đường, thấy tất cả đều dang cháy rừng rực.

Màn hình rơi trên mặt đất bị giẫm nát vụn, dịch dinh dưỡng trong các lọ thuỷ tinh lan tràn khắp nơi, không thấy trái tim vá đâu, những thứ trên kệ đồ cũng đã bị quét sạch.

Cánh tay máy của Bác Sĩ đã bị tháo ra, có một chiếc trong số đó đang xuyên qua cửa sổ kính, được dùng để treo tấm bảng đen nó thích lên.

Trên tấm bảng viết ba chữ xiêu vẹo:

【 Tôi sám hối 】

Tạ Chẩm Thư nhìn chằm chằm ba chữ ấy, hai giây sau, anh khom người nhấc chăn lên, lấy súng và đạn từ dưới đáy rương vũ khí rồi bỏ đi. Màn khói dày đặc, Chỉ Huy vừa lên nòng súng vừa đuổi theo những dấu chân lộn xộn.

Từ phía xa vẳng lại “Khúc hát hoa hồng bảo vệ Liên minh”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.