Khoảng cách còn lại cách xa hơn Tạ Chẩm Thư đã tưởng tượng, anh ôm Tiểu Tô cuộn mình trên thảm, lơ lửng giữa nơi hoang vu thanh vắng. Hai hôm sau, con sông chảy vào một khe núi gập ghềnh, những ống khói cháy hừng hực thoắt ẩn thoắt hiện ở diềm núi. Thỉnh thoảng Tạ Chẩm Thư sẽ thoát ra để bổ sung năng lượng cần thiết cho bản thân. Hai ngày nữa trôi qua, hai bên bờ sông xuất hiện những khóm hoa màu bạc.
“Về…” Cô gái đi đêm rũ đầu, cái cổ cong lại như vòi voi lởn vởn giữa những bụi hoa, cất tiếng hát ai oán, “Về nhà…”
Tạ Chẩm Thư nói: “Bọn chúng.”
Tiểu Tô nằm trên mép thảm nhìn về cùng phía với Tạ Chẩm Thư, đuôi ve vẩy vỗ vỗ: “Hay gặp chúng nó thế này cũng coi như gặp bạn cũ nhỉ.”
Lũ Cô gái đi đêm không những không giày xéo hoa cỏ lung tung mà còn vô cùng nâng niu những khóm hoa bạc nọ, chúng đi lại cẩn thận một cách lạ thường. Tạ Chẩm Thư quan sát hồi lâu mới nhìn ra manh mối: “Những bông hoa bạc này là người à?”
Nhụy hoa của những đóa hoa bạc là những đốm sáng, chúng chuyển động mà không cần có gió, rất giống những đốm bạc trong dòng sông.
Tiểu Tô đáp: “Chuẩn rồi đó! Cơ mà chỉ hoa bạc là người thôi, còn rễ cây với cành lá của nó đều là thiết bị lưu trữ.”
Những ý thức của con người này đều do Tô Hạc Đình lấy cắp từ lũ hệ thống Chủ thần, một vài người đã quen với trạng thái ý thức hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880373/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.