Hai người men theo luồng ánh sáng, những đốm bạc đằng sau họ trải dài thành một con đường, nhìn từ xa nom tựa một dải lụa mỏng manh.
Tô Hạc Đình xoay đèn, cây đèn càng soi thêm nhiều đốm bạc. Đối với họ thì ánh sáng ấy vô dụng, nhưng đối với những đốm bạc thì lại như hương an thần khiến chúng ngừng hoảng loạn, song chỉ có mỗi một cây đèn thì quả tình chẳng khác nào hạt muối bỏ bể. Đang trầm mặc, Tô Hạc Đình bỗng nghe thấy tiếng gõ mõ láng máng vọng lại từ đâu đó.
“Cốc, cốc, cốc!”
Âm thanh ấy trốn trong trận cuồng phong rú rít làm ta nghe không rõ, tưởng chừng là ảo giác. Tạ Chẩm Thư dừng bước, ngôi sao chữ Thập đong đưa trong gió, anh tập trung nhìn đằng trước nhưng không nghe ra được vị trí cụ thể của tiếng mõ ấy.
Tô Hạc Đình bỗng gọi khẽ: “Này.”
Những đốm bạc thình lình bay tứ tán đi khắp chung quanh, Tô Hạc Đình với tay ra mà không bắt lại được. Cây đèn tắt ngấm, chỉ trong chớp mắt cả hai đã bị bóng tối phủ lấp.
“Cốc, cốc, cốc!”
Tiếng gõ mò tới gần họ, cây đèn trong ngực Tô Hạc Đình khẽ lóe lên như sắp xảy ra chuyện gì đó. Cậu cật lực bảo vệ ánh sáng ấy, khắp trong tai đều là tiếng mõ. Tiếng gõ ấy rất quái đản, lọt vào tai rồi nó càng lúc càng kêu, ngỡ như đang gõ hẳn vào tâm hồn.
Tạ Chẩm Thư vững vàng không manh động vì tiếng gõ mõ ấy, song những đốm bạc bay tứ tán lại bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880363/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.