Lần trước đã có kinh nghiệm nên lần này đáp đất rất vững vàng. Tô Hạc Đình ló đầu ra từ vòng tay Chỉ huy, thấy hoa bạc vây quanh thì bèn vẫy cây đèn. Ngay giây sau, những đóa hoa bạc đã sột soạt đáp lại cậu. Cậu hài lòng gật đầu, như một người lãnh đạo tới thị sát: “Trồng chúng nó trong đây được đấy, khó bị ngắt.”
Tạ Chẩm Thư ngoái lại nhìn về nơi sâu trong động hoa. Những khóm hoa ở đó sột soạt liên tục, có ai đó đang chuyển động.
Tô Hạc Đình: “Tới rồi à? Em cứ tưởng thể nào cũng phải có tiếng ‘bịch’ hay ‘rầm’ thông báo chứ…”
Vừa dứt lời, cậu thực sự nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên, một người đàn ông lăn ra từ giữa những khóm hoa. Gã ta trần thân trên, người ngợm nom dữ tợn, gã đè lên những bông hoa làm chúng đổ nghiêng đổ ngả mà miệng vẫn chửi xa xả: “Giáo chủ, mẹ kiếp cái bảng điện của bọn nó! Đục sọ đau vãi chưởng, đau tới nỗi tao suýt đái ra quần rồi!”
Đằng kia có người đáp: “Đừng kêu ca vội, nghe tôi đã, cựu thần từng nói ọc—”
Người nọ còn chưa nói hết đã run rẩy quỳ xuống giữa những khóm hoa nôn thốc nôn tháo. Hắn gầy gò, đầu thì to, nom như một cái sào trúc cắm xuống mặt đất, hai tay run lập cập như thể không chống đỡ nổi cái thân xác của mình.
Tên gầy còm nôn ọe hai cái rồi nói tiếp: “Con người không thể, ọc—không thể, bỏ cuộc! Càng gian truân, thì càng phải… Đệt mẹ, ọc!”
Hắn nôn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880353/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.