Đề nghị của Giáo chủ bị tất cả gạt đi không nể nang, hắn vô cùng thất vọng, khoanh tay trước biểu tượng con nhện trên ngực lẩm nhẩm: “Đáng tiếc, quả là đáng tiếc.”
Đám người lai lại réo 016, bắt ép gã. 016 không buồn khách sáo, bèn mở miệng xả thẳng: “Cứu con mẹ chúng mày, cút mẹ chúng mày đi, tao là bố bọn mày chắc? Tao chẳng quen biết ai trong lũ chúng mày sất, chết thì chết liên quan đếch gì đến tao.”
Người lai lại bảo: “Anh nói thế lại dở rồi, chuyện này liên quan đến—”
Thấy đối phương còn dám cãi, 016 bèn vỗ đùi đánh đét cái, quát lên: “Liên quan đến cái gì? Liên quan đến cái gì hả!”
Gã gầm lên cắt lời như vậy là đối phương im re, hiển nhiên gã có sức ảnh hưởng lớn. Tuy 016 không cao nhưng lại vạm vỡ như một con bò mộng, hễ chọc vào cái là gã phồng mang trợn mắt lên làm đám người nọ chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt gã.
016 quét mắt nhìn một vòng, lạnh lùng hừ tiếng: “Đừng nói là không quen biết, có quen thì tính mạng chúng mày cũng đếch dính dáng đến tao.”
Giáo chủ bèn tranh thủ thời cơ: “Cầu xin người không được thì chi bằng hãy cầu xin cựu thần đi, giờ là cơ hội tốt này, tất cả chúng ta hãy cùng gia nhập giáo phái, trở thành một gia đình thân thiết, thế thì cậu Thập Lục cũng sẽ có cớ để chiếu cố mọi người.”
016: “Im mẹ đi! Ai phải chiếu cố chúng nó? Chúng nó chết thì kệ mẹ chúng nó chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880350/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.