Đến nửa đêm, Tạ Chẩm Thư nói: “Xong rồi.”
Tô Hạc Đình mở mắt ra nhận lấy cây đèn, thấy những chỗ bị long đều đã được sửa, cậu không kiềm được bảo: “Cảm ơn anh.”
Hôm nay cậu dùng cây đèn dẫn lửa quá lớn nên tinh thần không được khá, ngồi mệt lả ở đây. Lúc này nói chuyện mà cậu cũng híp một mắt như một chú mèo bị làm phiền phải tỉnh giấc.
Tạ Chẩm Thư nhìn cậu hồi lâu, bảo: “Nghỉ ngơi đi.”
Tô Hạc Đình khép con mắt lại: “Ngủ đây.”
Ai dè chớp cái cả người cậu ngả đi, Tạ Chẩm Thư nhẹ nhàng đè cậu xuống đùi. Tô Hạc Đình không chống cự mà cứ thế gối đầu lên đùi Chỉ huy, nói: “Được rồi, anh cho em sạc pin một lát nhá, không được nghịch đâu đấy.”
Dứt lời cậu nhắm mắt nghỉ, vẻ mặt thả lỏng như đang “sạc pin” thật.
Tạ Chẩm Thư chờ Tô Hạc Đình hít thở đều đặn mới từ tốn nói câu “Ngủ ngon”. Tiếng cát bay bên ngoài cùng tiếng thở của Tô Hạc Đình dần tạo thành một nhịp điệu diệu kỳ, tựa một khúc hát an thần, anh nghe một đêm mà lòng dịu hẳn.
Màn đêm dài hơn so với tưởng tượng, ngay khi mọi người nhận ra trời sẽ không sáng, hoảng loạn bùng lên. Tất cả kéo nhau đến vây quanh Giác, tranh nhau đón hoa lá rụng của nó, nhưng hoa lá của Giác vừa rụng đã tan biến, đâm ra mọi người càng hốt hoảng.
Hai ngày sau, nỗi sợ cái đói đáng sợ hơn cả bóng tối kéo tới. Những người lai cầm thức ăn ra chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880344/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.