Những bông tuyết rơi xuống mắt lạnh như băng. Tô Hạc Đình nhìn Tạ Chẩm Thư đi xa mà không kiềm được đuổi theo Chỉ huy, nhưng dù cậu chạy mãi, bóng hai người cũng càng lúc càng xa.
“Khoan đã,” Tô Hạc Đình vừa thở dốc vừa gọi, “Tạ Chẩm Thư!”
Tiếng gọi ấy khuấy đảo ký ức, biến đêm tuyết tan thành vô số những mảnh vụn chớp nhoáng. Vụn rơi quanh Tô Hạc Đình như sao băng, cậu bắt lấy vài mảnh nhưng chúng đều tan mất.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi!”
Có ai đó đang đẩy cơ thể Tô Hạc Đình, lôi ra cậu ra từ xoáy nước ý thức. Cậu mở bừng mắt, ánh mắt quét từ nóc nhà thủng tơ hơ tới trước mặt.
“Hai cậu liên kết lâu quá,” Ẩn Sĩ bới tóc rối mù, chỉ vào Tô Hạc Đình kêu toáng lên, “cậu làm gì mà nước mắt đầm đìa thế này!”
Tô Hạc Đình: “Sao tôi—”
Cậu sững sờ chạm vào mặt mình mới phát hiện mặt mình quả thật đang ướt. Đầu óc cậu hãy còn đang xoay mòng mòng trong một cơn hốt hoảng choáng váng, trước câu hỏi của Ẩn Sĩ, nhất thời cậu không trả lời được.
Ẩn Sĩ nói: “Được rồi! Mau gọi anh Tạ dậy đi, chúng ta phải chạy!”
Tô Hạc Đình: “Hả?”
Ẩn Sĩ hất áo choàng lên dém vào hông, sau đó cõng Bé Bong Bóng hẵng đang quay cuồng lên, nói: “Hừ, cậu liên kết mà như đi thám hiểm thế giới không bằng, không nghe thấy động tĩnh gì luôn hả? Bên ngoài toàn máy bay kia kìa, chúng ta bị bao vậy rồi!”
Như thể kiểm chứng lời y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880304/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.