Bác Sĩ bối rối trước câu giải thích “hai ý thức”, nó nhìn ngực mình một hồi mới hiểu ra: “Tôi không có tim!”
Giọng Ẩn Sĩ nặng nề: “Xin lỗi người anh em, nó đang ở chỗ tôi, tôi…”
“Tốt quá!” Bác Sĩ reo lên, “Thích thì bắn tôi đi, tôi không sợ chết nữa rồi!”
Bé Bong Bóng hoan hô: “Tốt quá, tốt quá!”
Bọn họ vỗ tay rào rào khi nghe tin này vui vẻ như hai con chuột túi, một cao một thấp tung tăng cho tới khi bị má Phúc gõ đầu.
Ẩn Sĩ nói: “Lạ thế! Cậu không muốn lấy lại nó à?”
Bác Sĩ: “Sao lại muốn lấy lại? Không có thì mới an toàn chứ.”
Ẩn Sĩ gãi đầu, khó hiểu: “Sao lại thế?!”
Tô Hạc Đình ngồi trên hòm, đuôi vỗ vỗ, nói: “Đơn giản thôi, tôi chuyển tim của anh…”
Ẩn Sĩ: “Thế thì tôi chết ngay!!!”
Câu nói leo ấy của Tô Hạc Đình khiến đầu óc y sáng sủa hẳn, gật đầu thở dài: “Tôi khờ ghê, quên mất chúng chỉ cần có con chip là có thể sống cả đời.”
Bác Sĩ nói: “À, nói là nói thế, nhưng bị thương cũng không hề tốt nhé. Nhìn tôi mà coi, mù mà mù mờ, quên mất bao nhiêu chuyện.”
Cặp mắt điện tử của nó chuyển động tới Tạ Chẩm Thư, nó nói: “Tôi thấy anh quen lắm, anh bạn ạ, có phải tôi từng chụp ảnh anh rồi không? Trong kho dữ liệu của tôi chắc có ghi chép về anh.”
Nó cố nhớ lại, lục lọi kho dữ liệu đã bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng bên trong như từng bị hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880294/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.