Đạn bám sát đít, ba người nhảy qua hàng rào thấp chạy vào trong một đường ngõ rối rắm không có đèn. Đường ngõ này đan xen lẫn nhau, càng đi vào sâu càng hẹp, giá phơi quần áo thò ra từ nhà dân hai bên phơi đầy quần áo, mặt đất đọng từng vũng nước bẩn lẫn rác thải sinh hoạt lâu năm.
Rắn Lục vừa chạy vừa thở hổn hển, lúc dừng lại nghỉ chân, mồ hôi vã đầm đìa đầu hắn, hắn kêu: “Lần này toi rồi! Giờ có quay lại phân trần với Chị Đại thì bà chị cũng không tin đâu.”
Tô Hạc Đình vén một chiếc áo phông lên chui qua, nói: “Quay lại á? Không còn đường quay lại nữa đâu.”
Rắn Lục: “Nếu không phải mày làm thì là ai làm? Tao không có bạn, mấy người thì sao?”
Tạ Chẩm Thư: “Chưa chắc đã là bạn.”
Cho nổ tòa nhà là chiêu trò cuối cùng của người lai, cũng là món vũ khí mà bọn họ sử dụng để đe dọa Hình Thiên, Tô Hạc Đình biết vậy nên mới có thể dùng nó để dọa Chị Đại. Nhưng giờ tòa nhà nổ thật rồi, thế này chẳng khác gì lật quân bài tẩy trước khi mở tụ bài, vậy thì sau này đánh tiếp sao được?
Tô Hạc Đình: “Bị kẻ khác chiếu ngược một quân rồi.”
Bọn họ đi men con ngõ lộn xộn, cố hết sức tránh còi báo động. Khổ nỗi khu vực này đã bị phong tỏa, toàn bộ tổ vũ trang được điều động vây kín khu nội thành. Ánh lửa rực cháy xuyên thấu trời đêm, khắp nơi nồng nặc mùi khét sau vụ nổ. Việc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880291/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.