Chương trước
Chương sau
Tô Hạc Đình: “Mày chờ tí hẵng khóc, có mấy vấn đề tao còn chưa nghĩ ra cần hỏi mày.”

Tần Minh nghiêng đầu không chịu nhìn cậu: “Mày không thả tao về nhà thì đừng hòng hỏi tao cái gì sất, tao không trả lời đâu.”

Tô Hạc Đình: “Mày bị điên à?”

Tần Minh lập tức xù lông: “Tao không bị điên, mày mới bị điên ấy!”

Tô Hạc Đình nhìn cậu ta, cười: “Mèo ngoan mèo ngoan, trả lời nhanh quá, xong một câu rồi.”

Lúc bấy giờ Tần Minh mới vỡ lẽ, cậu nghiến chặt răng, có hối hận câu trả lời vừa rồi cũng chẳng kịp nữa, thầm nhủ bụng: Dù con mèo này có hỏi mình cái gì nữa, mình cũng sẽ không hé răng một chữ, nó tức mặc nó.

Tô Hạc Đình không biết suy nghĩ trong đầu Tần Minh, cậu đong đưa cái ghế nát, bảo: “Không cần phải nóng nảy, tao sẽ không hỏi khó mày đâu, vả lại chỉ dựa vào mối quan hệ giữa mày với Tần thì y cũng sẽ chẳng kể bí mật gì cho mày.”

Tần Minh vừa nghe vậy đã quên bay biến lời thề nọ, vội vàng cãi: “Ai bảo thế?! Cái gì ông chủ cũng nói tao nghe hết nhé!”

Tô Hạc Đình: “Tao không tin, mày có phải em ruột y đâu, mày là hàng sản xuất hàng loạt mà.”

Cụm từ “sản xuất hàng loạt” đã chọc trúng tim đen của Tần Minh, ngay tức thì mặt cậu ta tái mét, cậu sững sờ. Một lát sau, nước mắt cậu ta bắt đầu chảy giàn giụa như đứt tuyến lệ, vậy mà biểu cảm còn đanh thép hơn, gào lên chống chế: “Sản xuất hàng loạt cái gì, tao không phải. Ông chủ bảo tao là em trai anh ấy thì tao là em trai anh ấy.”

Chắc chắc cậu ta biết một vài chuyện, bằng không đã chẳng phản ứng dữ dội thế này. Tô Hạc Đình bèn thở dài như tiếc: “Ờ, y bảo mày là em trai y thì mày tin ngay. Hồi xưa y còn gọi Mèo Vằn Xám là em trai mà.”

Tần không hề coi Mèo Vằn Xám là em trai, Tô Hạc Đình nói thế để kích động Tần Minh mà thôi. Tần Minh nghe xong quả thực rất buồn bực, tinh thần cũng sụt hẳn xuống. Nhưng cậu ta vẫn gân cổ mạnh miệng: “… Mèo Vằn Xám đã phản bội ông chủ, gã ta không xứng đáng làm em trai của ông chủ…”

Tô Hạc Đình nói: “Mày nói không tính. Mày chưa gặp Mèo Vằn Xám phải không? Trông gã y chang mày đấy.”

Tần Minh như bị đả kích một đòn nặng nề, cậu thốt lên: “Cái gì? Tao, tao trông giống gã ư?”

Tô Hạc Đình bèn gật đầu so sánh: “Mũi với mắt bọn mày y chang nhau, nếu không phải vì nguyên nhân này thì tao đã chẳng đoán được nguồn gốc của mày.”

Lúc cậu nói dối đuôi cậu sẽ ve vẩy, chóp đuôi nhòn nhọn bập vào đùi Tạ Chẩm Thư, vô thức phe phẩy như cọng cỏ đuôi cáo trêu ngươi.

Tần Minh đã cắn câu, cậu ta ngỡ ngàng: “Mày nói dối, tao với Mèo Vằn Xám không phải do cùng một người làm ra thì làm sao giống nhau được?”

Tô Hạc Đình: “Thế à, thế ai làm mày?”

Tần Minh: “Tao là—sao tao lại phải nói cho mày? Tao không nói đấy!”

Tô Hạc Đình bèn bảo: “Chà, khổ thân mày, quả nhiên mày cũng y hệt Mèo Vằn Xám, đều là hàng bắt chước tao.”

Cái đuôi của cậu có vẻ rất phởn chí, Tạ Chẩm Thư bèn đưa ngón tay nắm lấy nó. Tô Hạc Đình bỗng thả đuôi xuống, định ngoái đầu thì lại cảm giác bị Chỉ huy vân vê giữa đầu ngón tay.

Đáng ghét!

Ngón cái Tạ Chẩm Thư nhón lại, để chóp đuôi của Mèo quấn quanh hai ngón tay mình. Anh không hề làm chuyện gì xấu xa, anh chỉ định vòng thử một cái thôi. Nhưng ngón tay của anh lại lạnh như băng, dù chỉ lướt một vòng qua cũng khiến Tô Hạc Đình choáng váng.

Cảm giác lành lạnh ấy biến thành cơn nhột dồn xuống cột sống Mèo, tựa cơn sóng triều chậm rãi bủa vây trong đêm tối, lặng lẽ mà hung mãnh.

May sao trong nhà thờ lại tối, ánh nến chỉ đổ đến bàn trà là hết nên không ai phát hiện tình trạng đáng thương của cái đuôi ấy. Tô Hạc Đình nói được nửa lời lại nghẹn họng, đầu cậu xây xẩm, cậu chỉ muốn giơ cuốn tạp chí trên bàn trà lên để che hai bên tai đỏ ửng của mình.

Đuôi là một điểm yếu—

Tạ Chẩm Thư biết.

Tần Minh quá sốt ruột chứng minh mình không phải hàng bắt chước nên chẳng còn để ý Tô Hạc Đình đang làm gì nữa. Cậu ta còn trẻ, đi theo Tần chưa được bao lâu, mới chỉ nghe nói qua về Mèo Vằn Xám chứ không biết sâu về quá khứ của Mèo Vằn Xám hay thậm chí là của cả Tần, bằng không đã không dễ dàng cắn câu thế này. Cậu ta nói: “Tao được chính ông chủ đốc sát, Mèo Vằn Xám là cái thá gì? Gã không xứng, ông chủ đã quên gã từ lâu rồi. Sau này mày không được phép nói tao giống gã, là gã giống tao!”



Tô Hạc Đình xoa xoa hai bên tai trong bóng tối, “Ậm ừ” mấy tiếng lấy lệ. May mà Tạ Chẩm Thư không cử động nữa, cậu bật ho, nói: “Biết rồi, bọn mày đều giống tao được chưa?”

Câu nào cậu nói cũng chọc trúng ngòi nổ của Tần Minh, đâm ra Tần Minh càng nổi đóa: “Đồ bảnh chọe! Mèo Vằn Xám mới là bắt chước theo mày ấy, tao đã bảo là tao không phải rồi, tao được chính ông chủ cải tiến, tao mạnh hơn mày, chúng ta không giống nhau một chút nào hết!”

Tô Hạc Đình: “Ồ—”

Tần Minh điên tiết: “Cái giọng gì đấy, mày không tin tao phỏng?”

Tô Hạc Đình: “Tao có tai mèo, mày cũng có, tao có đuôi… Khụ, mày cũng có. Tao điều chỉnh được tốc độ phản ứng thần kinh, mày cũng điều chỉnh được. Này, ranh con, thế còn bảo chúng ta không giống nhau ư? Tao thấy quá giống là đằng khác.”

Tần Minh: “Mày, mày nói láo! Trong Chợ đen có đầy người ai có tai mèo có đuôi, chả nhẽ ai cũng bắt chước theo mày chắc? Mày đúng là cái loại vô liêm sỉ!”

Tô Hạc Đình đạp “bịch” ghế, động tác không dám quá lớn sợ mắc phải đuôi. Cậu nói: “Cũng có lý.”

Tần Minh thấy Tô Hạc Đình bị mình thuyết phục thì lập tức khôi phục lại chút sức: “Ông chủ có cả trăm cả ngàn người lai dạng mèo, vậy mà chỉ có mình tao được đi theo anh ấy. Hứ, đứa nào bắt chước theo mày chứ tuyệt đối không phải tao!”

Tô Hạc Đình: “Ừ nhỉ, những người lai dạng mèo đặc biệt nhất ở Chợ giao dịch đều nổ được, còn mày á hả, trông mày chẳng có gì đặc sắc.”

Đám người mà cậu đang chỉ là đám người lai từng đến tấn công cậu, lúc đó còn có cả một đám máy bay bí ẩn trợ giúp. Chính vì trận tập kích đó nên bọn họ mới chuyển sự tập trung sang Chợ giao dịch, chẳng bao lâu sau hai người đã đóng giả “Quân chủ” cùng “Đại tiểu thư” để lẻn vào ổ mèo con thám thính.

Tần Minh: “Bọn chúng đều là hàng hỏng, chỉ được dùng làm bom hình người thôi, còn thấp kém hơn cả Mèo Vằn Xám, thấp kém tao gấp vạn lần!”

Thì ra là như thế.

Đứa ranh con này là một con cọp giấy, cứ thế đã bô bô nói toác hết mọi thứ ra rồi.

Tạ Chẩm Thư nãy giờ không lên tiếng, nghe đến đây lại hỏi: “Kẻ làm nổ tòa nhà chính là bọn họ ư?”

Tần Minh ngỡ ngàng, láng máng cảm thấy mình đã quá lắm lời, nhưng chuyện đã rồi, có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

Hòa Thượng siết nắm tay: “Bảo sao tổ vũ trang không điều tra ra, thì ra đều là bom hình người, tên ông chủ Tần này quả là độc ác!”

Tô Hạc Đình gọi Rắn Lục: “Bịt miệng nó lại.”

Tần Minh: “Tao còn chưa nói xong mà, mày dám… Ưm!”

Rắn Lục lại bịt miệng cậu ta lại như ban đầu, Tô Hạc Đình nói: “Thẩm vấn kết thúc rồi, những chuyện khác chưa chắc mày đã biết, nghỉ ngơi đi.”

Tần Minh quẫy đầu định khóc tiếp thì lại bị Rắn Lục dùng khăn trải ghế sô pha rách trùm lên người. Rắn Lục nói: “Đúng rồi đấy, đừng cố sức, mày cứ nghỉ một lát đi.”

Tóc Hai Bím nói: “Như anh bạn nhỏ này nói thì nhà họ Tần luôn cải tạo người lai dạng mèo. Nhưng bọn họ làm ra nhiều mèo như vậy để làm gì? Chỉ để thi đấu thôi ư? Tôi thấy bọn họ đâu đến nỗi cuồng như thế.”

Hòa Thượng không yên lòng chuyện bom dạng người, bèn bảo: “Cái chính là những người lai dạng mèo này đang ở đâu, nếu không biết vị trí của bọn họ thì lần sau mà ông chủ Tần muốn kéo cả khu sinh tồn chết chung, chúng ta sẽ chẳng có cơ hội nào đâu.”

Tạ Chẩm Thư bỗng nói: “Chợ giao dịch.”

Mọi người yên tĩnh, rồi đồng thanh kêu lên: “Ổ mèo con!”

Hòa Thượng sốt sắng đứng bật dậy: “Sao tôi lại quên được nhỉ! Tất cả người lai dạng mèo trong thành phố đều ở đó mà, ngay dưới mi mắt chúng ta. Đi thôi, chúng ta hãy qua đó ngay bây giờ.”

Tô Hạc Đình nói: “Giờ ông lấy thân phận gì mà qua đó, tội phạm bị truy nã chắc? E là ông còn chưa đến nơi đã bị tổ vũ trang bắt giữ rồi.”

Lúc bấy giờ Hòa Thượng mới nhớ ra thân phận của mình không như ngày xưa nữa, gã chống đầu gối ngồi yên, biểu cảm nghiêm trọng: “Chuyện này không thể nhờ cậy người khác được, phải dựa vào chính chúng ta. Ôi, mục đích của lão Tần với tiểu Tần là gì vậy? Đe dọa Hình Thiên sao?”

Tô Hạc Đình: “Cái này thì phải để Chị Đại giải thích nghi vấn của chúng ta.”



Chị Đại đang dựa trên sô pha, nghe thế bèn lắc đầu: “Tôi không giải đáp được, cái này phải hỏi Tổng đốc, tất cả thông tin tôi biết đều từ Tổng đốc tiết lộ.”

Hòa Thượng: “Nhưng giờ Tổng đốc đang nằm trong tay Vệ Đạt.”

Tóc Hai Bím: “Vậy thì đúng rồi, cán bộ nói thế chính là để chúng ta hợp tác rồi.”

Đây chính là “tiền cược” của Chị Đại, chuyện liên quan đến Tô Hạc Đình, chắc chắn mọi người muốn biết chân tướng, mà muốn biết chân tướng thì nhất định phải hợp tác cùng chị ta, đoạt lại Tổng đốc từ tay Vệ Đạt.

Tô Hạc Đình nhủ thầm: Mấy kẻ này đúng là khó chơi, vòng vo tam quốc rách việc hơn cả Báo Đen trước đây nữa.

Mặt cậu không thay đổi, chỉ nói: “Đừng bảo chuyến này Chị Đại đến đây là để chờ tôi nhé.”

Chị Đại nói: “Chờ cậu hay chờ má Phúc cũng thế cả.”

Tô Hạc Đình: “Sao lại cũng thế được, má có thể điều động mọi người ở khu sinh tồn, tôi thì không.”

Chị Đại rút ra điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc lá, nói: “Cậu coi nhẹ bản thân quá rồi, tôi không thấy có gì khác biệt cả. Cậu mà muốn làm gì thì má Phúc sẽ nhắm mắt làm ngơ sao? Mèo Con, cậu là cục cưng má Phúc đã dồn hết công sức làm ra mà.”

Chỉ qua dăm ba câu chị ta đã nắm thóp được Tô Hạc Đình, tuy không quang minh nhưng lại rất có ích – lôi kéo Tô Hạc Đình chính là lôi kéo má Phúc, lôi kéo má Phúc chính là lôi kéo một nửa người lai ở Chợ đen, lần này chị ta dùng bản thân để đánh cược một cách rất toàn vẹn.

Tóc Hai Bím bỗng ngã phịch xuống sô pha, phất tay: “Thế thì tôi xin kiếu nhé, Hội Nói tục chúng tôi rất có nguyên tắc, tuyệt đối không trợ giúp lũ Hình Thiên khốn nạn.”

Đã nói thế thì không thể cưỡng ép nữa, mọi người liền chấm dứt câu chuyện, ai nấy tự đi nghỉ ngơi.

Tô Hạc Đình ngả ra sau, ngả đến gần Tạ Chẩm Thư mới dừng lại. Tai mèo của cậu rung rung: “Anh nắm rụng cả lông em.”

Tạ Chẩm Thư rủ mắt, nhẹ nhàng chạm mắt cậu. Lát sau, Chỉ huy nói: “Có rụng đâu.”

Tô Hạc Đình: “Anh đếm rồi à? Không đếm thì là đang chống chế.”

Tạ Chẩm Thư nhìn cậu, rất dứt khoát: “Như em nói, tôi định chống chế.”

Ngoài đuôi và ngón tay, bọn họ không hề chạm vào nhau ở nơi nào nữa, nhưng chính cái đuôi ấy lại khiến cả hai như quấn quýt lấy nhau. Nếu nhìn vào mắt nhau nữa thì Tô Hạc Đình e sẽ không thở nổi.

Tần Minh nằm dưới đất rên ư ử lăn lộn, tấm khăn sô pha phủ trên đầu rơi ra. Ngực cậu ta phập phồng dữ dội, cậu ta đá đá chân ghế sô pha: “Ưm! Ưm ưm!”

Rắn Lục đang bắt đầu lim dim, bị cậu ta đá thì lại giật mình tỉnh giấc, đúng lúc ấy Hòa Thượng đề nghị sẽ gác đêm, Rắn Lục bèn dúi Tần Minh vào góc ghế sô pha rồi cùng Hòa Thượng ra ngoài.

Tạ Chẩm Thư buông ngón tay, thả cái đuôi đi. Tiếc là lông Mèo lại không rụng.

“Ài.” Tóc Hai Bím nằm một bên bỗng thở dài.

Tô Hạc Đình ngồi thẳng dậy bò ra ghế, hỏi: “Cô sao đấy?”

Tóc Hai Bím nói: “Chán.”.

Tô Hạc Đình: “Cô có thể đi cùng bọn tôi, cùng tiêu diệt Vệ Đạt với Hình Thiên.”

Tóc Hai Bím nhìn cây thánh giá dán đầy áp-phích mà Hội Nói thu thập được. Cô giơ tay chỉ vào một tờ: “Mèo Con, thấy không? Đấy là lệnh truy nã của phái Quy hệ ngày xưa đấy.”

Tô Hạc Đình ngửa mặt nhìn mãi mới nhận ra ba chữ “phái Quy hệ.” Cậu “Ồ—” tiếng, nói: “Cái này các cô cũng giữ cơ à.”

Tóc Hai Bím: “Đương nhiên rồi, bọn họ cũng từng sống mà, chúng tôi sẽ không quên một ai hết.”

Tai Tô Hạc Đình bỗng nhồn nhột, cậu cảm giác câu này rất quen, như thể từng nghe ở đâu đó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.