Về chuyện “thông linh” này… Editor: Yang Hy Hà Minh và Phong Vạn Lý không quay về văn phòng với mọi người mà giữa đường đã xuống xe, mỗi người một hướng về nhà. Phong Vạn Lý về trước để tắm rửa chỉnh tề, sau đó mới ung dung đi sang trước cửa nhà Hà Minh. Thật ra cậu cũng chẳng rõ mình qua làm gì, chỉ cảm thấy chắc chắn Hà Minh đang khó chịu trong lòng mà không chịu nói ra, nên đành qua dỗ anh. Cậu gõ cửa mấy cái, bên trong lập tức có tiếng đáp lại, thế là ngoan ngoãn đứng chờ đối phương ở cửa. Hà Minh mở cửa, cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ né người nhường đường: “Vào đi.” “Anh biết tôi sẽ qua à?” Phong Vạn Lý vào nhà, ngồi phịch xuống sofa như ông chủ. Hà Minh nhìn cái điệu bộ ngang ngược đó, thoáng thấy cạn lời: “Cái mặt cậu lúc trên xe, rõ ràng là có chuyện muốn nói. Dù không tinh mắt cũng nhìn ra được.” Nói xong, anh quay vào bếp mang ra một bình trà với hai cái ly, rót đầy cho cả hai. Phong Vạn Lý nhướng mày đầy bất ngờ với sự phục vụ chu đáo của Hà Minh, cậu trêu: “Trông lành nghề quá ta. Anh từng làm tiểu nhị trong quán trà rồi à?” “Ừ, từng làm thật.” Hà Minh thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Duy trì một môn phái tốn kém lắm. Thiên Đế với Ma Tôn đâu có tài trợ, nên tôi phải đi làm thêm kiếm sống, chia sẻ gánh nặng.” Phong Vạn Lý ngồi im, cố gắng hình dung cảnh Hà Minh mặc đồ vải thô lượn lờ giữa quán trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682145/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.