Ý tưởng tồi tệ của Phong Vạn Lý Editor: Yang Hy Phong Vạn Lý quay đầu lại, nở một nụ cười sáng loáng với Hà Minh: “Sếp, thân thủ không tệ nha!” Hà Minh thì chẳng buồn đáp lại, anh tựa lưng vào vách hang, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng thực tế chứng minh một điều: Đời không như là mơ, còn cái tên Phong Vạn Lý này thì rõ ràng không có ý định im lặng cho anh yên thân. “Sếp à, cho tôi hỏi một câu được không?” Cậu vẫn cười toe toét, rõ ràng vừa lòng không tả nổi với trò chọc phá người khác của mình. Hà Minh mở mắt, ánh nhìn hiếm thấy có chút giận dữ: “Vậy cậu trả lời tôi trước đã, cậu có để lại đường lui không?” Lạnh buốt cả sống lưng. Tận lúc này Phong Vạn Lý mới nhớ lại lúc “ủi” xe trúng Hà Minh, cái khí thế áp đảo toát ra từ người kia đúng là đáng sợ thật sự. Mà cũng phải thôi, người ta là công thần hàng đầu từng dẹp yên quân phản loạn, là người mà dù có lười biếng hay giả ngu trong chiến trận, cũng không phải thứ dễ chọc vào. Hà Minh xưa nay cư xử chẳng khác gì một kẻ ngoài cuộc, bình thường rất lạnh nhạt, cũng hay đùa vui vài câu, hoàn toàn không giống mấy vị thần tiên trên Thiên giới cứ như đeo tượng đá. Lại thêm mấy lần thử trước đây, dù là trước hay sau khi cậu biết thân phận thật của Hà Minh, anh cũng chưa từng nổi giận. Phong Vạn Lý càng được đà lấn tới, nghĩ thầm: À, thì ra đùa thế nào cũng không sao cả. Nhưng lần này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682141/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.