Hoá ra kẻ chủ mưu mắc “bệnh tuổi teen”?! Editor: Yang Hy Phong Vạn Lý mở mắt thấy Hà Minh cũng tỉnh dậy, liền buông tay: “Sếp, anh thấy thế nào rồi?” Hà Minh lắc đầu: “Không sao.” “Sếp, tôi nghĩ tôi biết ai giật dây vụ này rồi đó!” Phong Vạn Lý đứng lên cười tươi: “Đoán xem là ai nào?” “Ai?” Hà Minh rút điện thoại ra xem thời gian rồi thì thầm: “Bốn ngày rồi…” Lúc này Phong Vạn Lý lại tò mò sao anh để ý đến thời gian vậy, mà Hà Minh cũng chủ động giải thích: “Trước khi đi, tôi lo không xử lý được nên gửi thư cho Thiên Đế. Nếu năm ngày không thấy hồi âm, chắc ngài ấy sẽ trực tiếp xuống can thiệp. Lúc đó dù tôi thế nào, cũng coi như chuyện được khép lại.” Phong Vạn Lý thán phục: “Anh đúng là cánh tay đắc lực của Thiên Đế đến giây phút cuối luôn ha?” “Tôi không trung thành, tôi chỉ… ghét quân phản loạn mà thôi.” Hà Minh phủi bụi trên áo, “Thế ai là kẻ giật dây vụ này?” “Ấy, đố anh mà! Tôi cho gợi ý nhé! Là quân phản loạn, từng đấu với anh nhiều lần, rất hận anh.” Gợi ý lập lờ nước đôi khiến Hà Minh thấy câm nín. Đám quân phản loạn ai mà chả từng cùng anh giao chiến vô số lần, ghét là ghét chắc rồi đó, nói như không nói vậy. “Nói tiếng người đi.” Phong Vạn Lý khoát tay: “Gương linh Vạn Hoa đó! Ba ngàn năm trước cao thủ chui ra như nấm, pháp khí tiện tay chế ra còn dùng đến tận giờ, mà còn thành tinh được luôn!” “Gương linh Vạn Hoa thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682138/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.