Ngụy Hằng thề: Từ mai, ngày nào tôi cũng chạy mười cây số Editor: Yang Hy Năm đó, Ngụy Hằng và Tần Liễu bị bắt cóc, cô bé mới bảy tuổi gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy thì khỏi phải nói, Tần Liễu khóc lóc um sùm. Trên xe mấy tên buôn người bực mình thấy rõ, dỗ không được thì định giơ tay đánh cô bé. Ngụy Hằng nào cho phép chuyện đó xảy ra, lập tức dùng thân mình che chắn cho đứa nhỏ. Thấy Nguỵ Hằng bị đánh, Tần Liễu lại càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi tèm lem: “Anh… anh Ngụy Hằng… hu hu… em sợ quá…” Ngụy Hằng nghiến răng chịu đựng đau đớn, cậu cười gượng: “Đừng sợ, anh ở đây rồi. Tần Dương sẽ đến cứu tụi mình nhanh thôi.” Dù nói vậy, trong lòng Ngụy Hằng rất rõ: bọn buôn người này chắc chắn sẽ xóa sạch dấu vết, Tần Dương muốn tìm ra bọn họ là chuyện gần như không tưởng. Trừ khi Tần Dương báo công an và may mắn họ kịp lần ra dấu vết trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn, nhưng mà… hy vọng mong manh lắm. “Đừng có đánh chết tụi nó, hư bộ đồ lòng thì mất giá đấy!” Tên tài xế quay đầu lại cảnh báo: “Đám loài người yếu nhớt ra.” “Biết rồi, biết rồi! Tao có ngu đâu mà dùng ma khí đánh chứ?” Tên đánh người càm ràm, rồi nhìn Ngụy Hằng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Hừ! Coi như tụi mày mạng lớn, im lặng cho tao nhờ, không thì đừng trách!” Ngụy Hằng nghe mà lạnh sống lưng, vì chúng là đám con buôn Ma tộc, cảnh sát đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682126/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.