Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

Tiếp theo Phương Tam Biện bắt tay Nhan Giai: “Nhan Giai, tôi biết cậu! Cậu còn nhớ tôi không? Tôi gặp cậu trong cuộc thi hùng biện hồi cấp 3 ấy, khi đó cậu không đeo kính!” Xong cậu ta quay qua nhìn Từ Y Nhiên không biết mặt xám xịt từ khi nào, nói, “Hồi đó Nhan Giai nổi tiếng lắm, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, không biết bao nhiêu bạn nam thương thầm cậu ấy nữa!”

Nhan Giai đẩy gọng kính, cười: “Ha ha, làm gì có!”

Nói chuyện xong, Phương Tam Biện vẫy tay chào tạm biệt.

Sắc mặt Từ Y Nhiên lúc này mới tốt lên một chút.

Chờ Phương Tam Biện đi xa rồi, Từ Y Nhiên nói với Nhan Giai: “Cậu tháo kính ra tôi xem nào.”

Nhan Giai nói: “Tháo cũng được thôi, nhưng lỡ cậu yêu tôi thì làm thế nào?”

Từ Y Nhiên ha ha cười lạnh: “Vậy không phải đúng ý cậu à, cậu có thể bắt tôi ăn sách lần nữa!”

Nhan Giai tháo kính xuống, hỏi Từ Y Nhiên thấy thế nào. Từ Y Nhiên thoáng sững sờ, hỏi: “Sao cậu lại đeo kính không độ?”

Nhan Giai nói: “Tôi có cận thị đâu, đo độ làm gì! Tôi đeo kính là vì mẹ tôi đi coi bói, nói trong vòng nửa năm sẽ gặp xui xẻo, phải đeo cái đồ chơi này để chắn. Tính ra thì tháng sau tôi không cần đeo nó nữa rồi.”

Từ Y Nhiên hừ một tiếng: “Người suốt ngày gây họa như cậu, tốt nhất cứ đeo đi!”

Nhan Giai cũng hừ một tiếng: “Hay là cậu thích tôi, sợ tôi tháo kính rồi lại gặp thêm nhiều tình địch hử?”

Từ Y Nhiên đột nhiên bị sặc, ho tới mức mặt đỏ bừng.

Sau cuộc thi hùng biện toàn thành phố, quan hệ giữa Từ Y Nhiên và Nhan Giai dần thay đổi. Mặc dù bọn họ vẫn cãi nhau ỏm tỏi, nhưng không hề gay gắt như trước nữa, mà có chút gì đó kiểu ‘liếc mắt đưa tình’.

Tỉ như vào lúc nghỉ giữa giờ Nhan Giai hỏi: “Từ Y Nhiên, không phải cậu nói cậu giỏi toán cao cấp lắm à? Sao vừa nãy thầy ra đề cậu không làm? Cậu đúng là tên lừa đảo!”

Từ Y Nhiên nhướn mày: “Nói lừa đảo thì tôi làm sao bằng cậu được chứ, cậu xem lại tên mình đi, lừa đảo rõ ràng đó thôi!”

Nhan Giai hỏi tên tôi lừa đảo cái gì; Từ Y Nhiên nói Nhan Giai có nghĩa là dung nhan xinh đẹp, cậu có được như vậy không? Đã không được rồi còn xài tên này, không phải lừa đảo thì là gì?

Nhan Giai liền tháo kính ra, hỏi: “Vậy giờ đã được chưa?”

Sau đó… Sau đó mặt Từ Y Nhiên đỏ bừng lên, lần này anh không sặc cũng không ho, nhưng mặt đỏ lại giống y như lần trước.

Từ đó cuộc sống của hai người trở thành: Khi nào Nhan Giai tháo mắt kính là Từ Y Nhiên liền sặc, liền ho khan, sau đó mặt đỏ bừng gượng gạo, cứ vậy qua tháng mới.

Diễn đàn xuất hiện bài đăng, thảo luận xem heo xấu xí Nhan Giai rốt cuộc có thể ăn được củ cải trắng thơm ngon Từ Y Nhiên không. Nếu không thì tại sao hai người bây giờ càng nhìn càng ám muội, còn nếu có – thì sao đến giờ vẫn không thấy màn ăn sách?

Qua mùng 1, Nhan Giai hoàn toàn không đeo kính nữa, Nhan Giai ngẩng đầu hỏi Từ Y Nhiên: “Thẳng thắn với nhau đi, rốt cuộc tôi đã theo đuổi được cậu chưa? Cứ dây dưa thế này đúng là có tội với quần chúng nhân dân.”

Từ Y Nhiên ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng, tỏ vẻ không quan tâm nói: “Vậy tính là theo đuổi thành công đi.”

Nhan Giai sửng sốt một giây, sau đó vui vẻ nhảy cẫng lên.

Từ Y Nhiên nhíu mày hỏi cô: “Thấy tôi phải ăn sách cậu vui đến thế à?”

Nhan Giai tủm tỉm đáp: “Đúng, nhưng cũng không hẳn.” Cô kiễng chân vỗ vai Từ Y Nhiên, “Lực hấp dẫn mà, có qua có lại, cũng giống nhau thôi.”

Mặt Từ Y Nhiên càng đỏ hơn.

Hai ngày sau, trên diễn đàn xuất hiện một bài đăng, đại loại là không muốn tin cái thế giới chuộng bề ngoài này nữa. Nhan Giai đanh đá bỏ mắt kính đi rồi chỉnh trang lại một chút liền biến thành mỹ nữ, còn Từ Y Nhiên thế mà lại là người nông cạn, sau khi Nhan Giai trở nên xinh đẹp liền biểu diễn ăn sách lần nữa!

——–

Từ Y Nhiên và Nhan Giai chính thức quen nhau.

Phòng Từ Y Nhiên và phòng Nhan Giai cũng trở nên thân thiết.

Trong khi ‘hai phòng thân thiết’ tụ họp buôn dưa lê bán dưa chuột, phát sinh một chuyện lớn.

Nhan Giai và bạn cùng phòng đùa nhau, lỡ miệng nói Nhan Giai tiếp cận Từ Y Nhiên thật ra là do cô và đám bạn cùng phòng cá cược.

Lúc Nhan Giai muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi, Từ Y Nhiên bình tĩnh bảo bạn cùng phòng cô nói tiếp, kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Bạn cùng phòng biết mình đã gây họa lớn, lung túng nhìn Nhan Giai. Nhan Giai thở dài một tiếng, nói: “Kể đi, đến nước này rồi.”

Thế là bạn cùng phòng kể hết mọi chuyện.

Thì ra khi kết thúc cuộc thi hùng biện, trong phòng thay quần áo bên cạnh toilet, Nhan Giai và đám bạn cùng phòng cá cược, nói là có thể dùng cách vô dùng đặc biệt tiếp cận Từ Y Nhiên, còn làm cho anh thích cô nữa.

Nghe xong, Từ Y Nhiên im lặng một lúc lâu. Nhan Giai và bạn cùng phòng cô đứng ngồi không yên, chờ tòa tuyên án. Mà đám bạn cùng phòng của Từ Y Nhiên lại cười hề hề, muốn nói gì đó lại bị Từ Y Nhiên trừng mắt một cái.

Một lúc sau, Từ Y Nhiên nói với Nhan Giai: “Ra đây nói chuyện.”

Nhan Giai thấp thỏm theo Từ Y Nhiên ra ngoài.

Ra ngoài rồi cô không ngừng xin lỗi: “Từ Y Nhiên anh tin em đi, em cá cược với bạn cùng phòng, nhưng thật ra là vì muốn tìm một lí do chính đáng để đến gần anh thôi! Nếu như không cá cược, em chẳng có can đảm đến gần anh.”

Vừa giải thích, mắt Nhan Giai cũng đỏ lên, giọng nói nghẹn lại.

Từ Y Nhiên giơ tay lên, Nhan Giai ngẩng đầu nhìn anh, làm động tác đề phòng. Không lẽ anh thẹn quá hóa giận muốn đánh cô? Kết quả Từ Y Nhiên lại dịu dàng xoa đầu cô.

“Ngốc à? Sao anh lại đánh con gái được chứ, huống chi là em!” Anh xoa tóc cô, “Gọi em ra ngoài là muốn nói cho em biết một chuyện, chuyện này mà nói trong phòng thì mất mặt lắm. Thật ra hôm đó bọn em cá cược nói to quá, anh ở trong toilet nam nghe hết rồi.”

Nhan Giai ngẩng đầu, tròn mắt: “Vậy là, ngay từ đầu anh đã biết?”

Từ Y Nhiên mỉm cười như gió xuân ấm áp: “Đúng vậy! Anh biết từ lâu rồi, nếu không sao anh tự dưng lại về kí túc nói xấu em, nói xấu rồi còn để truyền đến tai em nữa chứ, rồi khi em đánh cược, anh lại ngốc như vậy à? Em nói em quyết định một bạn gái để anh theo đuổi, sao anh lại không nói là ‘trừ em ra’ chứ?”

Nhan Giai sững sờ nhìn Từ Y Nhiên, Từ Y Nhiên cười: “Chẳng qua anh thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Nhan Giai nhìn Từ Y Nhiên, hít hít mũi, cười đánh anh một cái: “Anh khốn kiếp thật! Không được, em muốn anh phải ăn sách trước mặt mọi người lần nữa!”

—–

Vào một ngày đẹp trời nọ, Từ Y Nhiên ngồi trong phòng phát thanh, sau khi đọc xong bài phát biểu, thừa dịp tỏ tình trắng trợn với Nhan Giai.

Anh nói: “Xin mọi người chú ý, tôi muốn tuyên bố một chuyện, tôi – Từ Y Nhiên thích bạn học tên Nhan Giai.”

Nhờ lời tỏ tình ấy, Nhan Giai không bắt Từ Y Nhiên ăn sách thêm lần nữa.

Sau khi hai người thành đôi, mấy bài đăng hồi trước cá cược Từ Y Nhiên và Nhan Giai có trở thành couple thật hay không lại lần nữa lên top.

Mọi người phát hiện, thắng được nhiều tiền nhất là ID tên “Cười nham nhở”, người này cá là: Bạn học Từ Y Nhiên thích Nhan Giai.

Trong kí túc của Từ Y Nhiên, đám bạn cùng phòng vây quanh anh gào khóc: “Đại ca, cậu thắng nhiều tiền như vậy hay là khao bọn tớ một bữa đi!”

———–

Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này, có lẽ không gì bằng người bạn thích, cũng đúng lúc thích bạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.