Từ khi Giang Quan Thư biết nói và biết đi, con bé liền thay đổi hoàn toàn hình tượng tiểu thư thục nữ trước đây, trở nên vô cùng hoạt bát, thậm chí có thể gọi là “náo loạn”.
Điều này không thể hiện nhiều ở lời nói, mà là ở hành động, hệt như một con ngựa hoang sổ lồng, suốt ngày chỉ biết chạy nhảy khắp nơi.
Tuy không đến mức leo cây, bắt sâu, moi trứng chim, nhưng cũng chẳng khác mấy.
Ở độ tuổi này, trẻ con vừa mới bắt đầu chủ động tiếp xúc thế giới, tràn đầy tò mò với mọi thứ xung quanh, với cả thiên nhiên rộng lớn.
Ở nhà, đống đồ chơi cao cấp mà Giang Nghiên mua cho đã sớm bị con bé chơi đến chán, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài nghịch, lạch bạch đôi chân ngắn trên đường, khi thì đuổi theo bướm, khi thì ngắt mấy bông hoa.
Bề ngoài tuy luôn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, đứng yên thì chẳng khác gì búp bê thủy tinh được chạm trổ tinh xảo trong tủ kính, nhưng hễ động lên thì còn hiếu động hơn cả con trai, luôn làm cho búi tóc nhỏ do Giang Nghiên buộc cho rối tung rối mù.
Tối nào về nhà, Giang Nghiên cũng bế con gái đặt lên bồn rửa tay, rửa sạch lớp bụi bẩn trong lòng bàn tay, vừa rửa vừa thầm thắc mắc, cái tính này là giống ai? Dung Mạn Uyển kể, hồi nhỏ anh ngoan lắm, cầm một khối rubik cũng có thể ngồi lì ở phòng khách cả buổi chiều, chẳng dính dáng gì đến cái kiểu hiếu động như Quan Thư.
Sau này, khi thấy Nhan Yểu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067382/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.