Phòng khách yên tĩnh, Vưu Thần ngồi ngoan ngoãn trên sofa, trong tay cẩn thận bưng ly trà nóng, động tác hơi có phần gò bó.
Ánh mắt cậu ta lướt quanh căn hộ rộng rãi, yên tĩnh đến mức hơi lạnh lẽo, nhưng từng chi tiết lại toát lên cảm giác ấm áp, chiếc chăn lông nhỏ có hoạ tiết ch.ó con vắt trên ghế, gối ôm lông mịn ở góc sofa, hộp khăn giấy trên bàn trà bọc ren, nhưng sao chẳng ăn nhập với hình ảnh Nhan Yểu trong trí nhớ cậu ta, càng không giống phong cách của người đàn ông trước mặt.
Giang Nghiên đặt giỏ đồ ăn xuống, chậm rãi bước lại gần. Khuôn mặt anh bình thản, nhưng từng bước chân lại như ẩn chứa sát khí khiến Vưu Thần bất giác rụt cổ.
Ở ngoài cửa ban nãy, cậu ta chưa nhận ra điều gì lạ, còn ngốc nghếch theo vào nhà. Giờ chỉ còn hai người trong căn hộ, cảm giác bất an mới ào đến, sống lưng cậu ta bắt đầu lạnh toát.
“Khụ, vẫn chưa hỏi quý danh của anh.” Vưu Thần mở lời.
Giang Nghiên thong thả ngồi xuống ghế đối diện, dáng người thon dài tỏa ra áp lực đè nén, như đang âm thầm tuyên bố lãnh địa của chính thất.
“Họ Giang.”
“Anh Giang, anh và cô Nhan là…?” Vưu Thần hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán ra, ba chữ “bạn trai” vừa lên đến môi thì người đàn ông đối diện đã ung dung đưa tay trái ra, cẩn thận gỡ khuy tay áo, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Vưu Thần trợn mắt, lưng thẳng đơ, cuối cùng hiểu lý do cho áp lực đè nặng ban nãy. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067377/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.