Quán cà phê ở góc ngoài một tòa nhà thương mại.
Trong một góc yên tĩnh, Giang Nghiên và Tưởng Vũ ngồi đối diện nhau. Tách cà phê trên bàn vẫn còn bốc hơi trắng nghi ngút, hương cà phê nồng nàn lan tỏa, khiến người ta vô thức cảm thấy dễ chịu.
Ánh nắng tháng tư, tháng năm cũng thật dịu dàng vừa phải. Có lẽ vì là ngày thường nên khách trong quán cà phê chỉ lác đác vài người, chẳng náo nhiệt cho lắm. Nhưng chính cái tĩnh lặng ấy lại là điều quý giá giữa chốn đô thành xô bồ này.
Tưởng Vũ ngồi vắt chân trên ghế sofa, ung dung thưởng thức ly cà phê thượng hạng, bộ dạng điềm nhiên như thể đang ngồi trong sân nhà mình.
Thực ra cũng không sai, vì chủ quán cà phê này chính là Triệu Tiểu Du, cô vợ đáng yêu của anh ấy. Nói kiểu gì cũng là người nhà, bớt đi một bước trung gian. Nhớ tới cú “thiệt thòi” hôm trước ở quán bar Fox, hôm nay Tưởng Vũ định rửa sạch nỗi nhục, giành lại thế trận.
“Tôi nói trước nhé, hôm nay cậu tự trả tiền đấy.” Tưởng Vũ vừa nói vừa cười đắc ý, lông mày cũng giương cao.
Người đàn ông đối diện không thay đổi sắc mặt, ngón tay thon dài cầm lấy tách cà phê sứ trắng. Làn da trắng mịn tương phản với men sứ nhẵn bóng, toát lên một khí chất tao nhã khó diễn tả bằng lời.
Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh quy mới ra lò đi tới, đặt đĩa bánh được bày biện đẹp mắt lên bàn.
Tưởng Vũ thấy vậy liền giơ tay cản lại: “Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067375/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.