Ba Giang, mẹ Giang vốn cũng làm nghiên cứu, lại quen thân với không ít học giả có mặt ở đây. Thành ra trái với dự đoán của tổ đạo diễn rằng một học giả “trẻ quá mức” như Giang Nghiên sẽ bị ra rìa, thì thực tế lại trái ngược hẳn.
Vài người quây vào chuyện trò những đề tài nhân viên chẳng hiểu nổi, thỉnh thoảng bật cười, trông cảnh tượng hòa hảo vui vầy.
Khâu dựng cảnh gần xong. Đúng lúc ấy, ngoài studio lại có người bước vào: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Giọng nói quá đỗi quen thuộc khiến Giang Nghiên vô thức ngoái lại. Chạm mắt với người mới đến, đồng t.ử anh co lại, ánh nhìn không giấu nổi kinh ngạc.
Nhan Yểu thấy vẻ thẫn thờ của anh, khóe môi nhích lên rất khẽ, rồi thu về ánh nhìn ấy, cô bước lại gần với nụ cười nhã nhặn, khách khí: “Chào các thầy, em là nhiếp ảnh hôm nay, tên Nhan Yểu.”
Ánh mắt Giang Nghiên bám theo bóng cô, thấy cô tiến tới bên anh, tự nhiên, thẳng thắn chào hỏi các bậc tiền bối.
“Cô gái trông trẻ quá nha!”
“Giới trẻ bây giờ ghê gớm ghê.”
“Cô Nhan xinh quá, tôi thấy còn đẹp hơn minh tinh đó.”
……
Có lẽ đã quen những tình huống này, Nhan Yểu bên cạnh thản nhiên, đáp lại từng người rồi lại đặt ánh mắt lên Giang Nghiên, mỉm cười đưa tay: “Xin chào, giáo sư Giang, ngưỡng mộ anh đã lâu.”
Giang Nghiên hơi nhíu mày, cúi mắt liếc bàn tay đưa đến, rồi ngẩng lên chạm nụ cười lấp lánh của cô, tim lỡ một nhịp.
Ý nghĩ bị kéo phăng về đêm nửa tháng trước, trong căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067350/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.