Suốt mười năm qua, Giang Nghiên vẫn chưa từng quên được khung cảnh của ngày hôm đó.
Anh còn nhớ rõ hôm ấy trời nắng rất đẹp, tiếng ve mùa hè râm ran không dứt, khuôn viên trường sau giờ tan học có phần vắng vẻ, chỉ có sân bóng rổ ở xa xa thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng động.
Hôm đó đúng ca trực nhật của anh, nhưng đám người trực nhật cùng đã rút êm từ sớm, chỉ còn lại cậu thiếu niên lặng lẽ một mình hoàn thành hết mọi việc trong lớp.
Hồi ấy, anh vẫn chưa biết rằng bên cạnh những lời tán dương của thầy cô, sự ngưỡng mộ của bạn bè, và ánh hào quang mà ai cũng mơ ước, còn có một thứ luôn song hành cùng nó: ghen tỵ.
Giang Nghiên quả thật là nhân vật nổi bật trong trường. Thành tích xuất sắc đến mức phi thường, khiến ai nhắc đến cũng phải trầm trồ mấy câu. Thế nhưng thực tế là, anh luôn lẻ loi một mình, ngoài Tưởng Vũ tính tình bộc trực ra, dường như không còn người bạn thân nào khác.
Giang Nghiên không ngốc. Mỗi lần đi trên hành lang chạm mặt bạn cùng lớp, người ta đều nở nụ cười gọi anh là “Giang học thần”, nhưng anh nhạy cảm nhận ra rõ ràng trong nụ cười đó có bao nhiêu phần là thật lòng. Anh cũng biết rõ sau lưng mình, họ gọi anh là gì.
“Đồ mọt sách.”
Họ nói, anh chỉ là một thằng ngốc chỉ biết học mà thôi.
Như thể bị tôn lên tận mây xanh, nhưng cũng bị cả thế giới cô lập. Giang Nghiên luôn hiểu rất rõ rằng phần lớn người xung quanh chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067321/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.