Mẩu lá hẹ vụn vãi đầy bàn trà, lẫn lộn trong mấy hộp đồ ăn mang về, bày ra một cảnh tượng lộn xộn chẳng khác gì chiến trường.
Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng. Tưởng Vũ lập tức rút một tờ khăn giấy, vội vàng lau miệng, rồi lại cắm cúi dọn dẹp mặt bàn, trong lòng thầm nhủ: May mà Giang Nghiên không ăn mấy món này, không thì chắc mình bị c.h.ử.i tới c.h.ế.t.
“Gì đấy? Sao tự dưng gặp lại cô ấy?”
Tưởng Vũ cảm thấy đời đúng là như mơ.
Tối hôm trước còn thấy Giang Nghiên uống đến say khướt, miệng lẩm bẩm nói không còn yêu Nhan Yểu nữa, thế mà vài ngày sau đã đụng mặt, có đùa nhau không vậy trời? “Lúc đi xem mắt.”
Giang Nghiên đáp, giọng nghe thì bình thản, nhưng trong ánh mắt lại dậy sóng từng cơn không sao kìm lại nổi.
Ánh nhìn anh dừng lại nơi bức ảnh đại diện, một bóng lưng mơ hồ dưới ánh hoàng hôn, chẳng rõ mặt mũi ra sao, nhưng anh chỉ cần nhìn là nhận ra ngay đó là cô.
“Woa! Phải nói là kịch tính thế này cơ à?”
Tưởng Vũ thấy món ăn trước mặt như càng thêm ngon. Dù gì thì tình tiết như phim truyền hình thế này đúng là cực kỳ bắt vị.
Vừa húp canh vừa tò mò gặng hỏi: “Thế rồi sao? Hai người có nói chuyện gì không? Tin nhắn lúc nãy là cô ấy nhắn à? Trời má, thêm được WeChat rồi à? Tiến triển nhanh đấy!”
Tưởng Vũ đúng là luật sư, tốc độ nói nhanh như b.ắ.n liên thanh, giọng thì lộ rõ vẻ hóng chuyện không giấu giếm.
“Cô ấy không nhớ tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067314/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.