Cố Thanh Lam vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của Tô Quý, cô đi vào phòng khách ngập nắng, nhìn thấy thân hình cao ngất của anh đứng trước cửa sổ, cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh liền quay đầu, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như ánh trăng: “Tiểu Quý.”
Tô Quý cũng nhịn không được cười với anh: “Anh Thanh Lam.”
Cô đột nhiên giật mình, lần cuối cùng họ gặp nhau là mười năm trước, khi đó cô vẫn là một thiếu nữ chưa trưởng thành, bây giờ cô đã là một phụ nữ đã qua một lần hôn nhân.
Ngay lập tức cô phát hiện trong lòng mình đã sớm già nua như một mảnh trời hoang vắng, còn anh vẫn dáng vẻ năm nào. Cuộc đời thật biết trêu ngươi.
Quay đầu lại như muốn nhìn cô một lần nữa, nụ cười bên môi Cố Thanh Lam càng thêm dịu dàng: “Đây chính là Tiểu Quý rồi.”
Cô đã kết hôn rồi lại ly hôn, còn đâu dáng vẻ thời học sinh vô tư lự nữa, bây giờ chính cô lật lại những bức ảnh chụp khi trước còn có cảm giác nhận không ra mình, anh nói như vậy hơn phân nửa là muốn an ủi cô.
Tô Quý cũng cười với anh: “Anh Thanh Lam muốn dỗ cho em vui à?”
Cố Thanh Lam không nói gì mà yên lặng nhìn cô.
Mười năm không gặp, chính xác là cô đã thay đổi không ít, nhưng thay đổi lớn nhất không phải là khuôn mặt mà là đôi mắt sâu thẳm.
Lúc cô còn nhỏ không hề thích khoa trương, nếu không chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-noi-yeu-em/2617897/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.