Không khí trên bàn ăn hôm nay có vẻ cũng nặng nề hơn hôm qua rất nhiều, Bạch Nhược Quân ngồi trên bàn ăn nhưng không hiểu sao tâm trí vẫn chẳng thể nào tập trung nổi, đôi đũa trên tay cứ chần chừ đến cơm cũng chẳng muốn gắp đưa lên miệng.
Để ý thấy biểu cảm của Bạch Nhược Quân, bà Lý ngồi bên cạnh liền đẩy nhẹ người của Lý Thư Ái, đang ăn thì thoáng giật nhẹ mình, Lý Thư Ái đừng lại đôi đũa đang gắp dở miếng cá mà nhìn sang mẹ mình. Cô còn chưa kịp nói gì mà đã thấy bà Lý cố tình chớp chớp nhẹ mắt nhìn qua Bạch Nhược Quân, ngầm hiểu ý, Lý Thư Ái liền bỏ nốt miếng cá vào miệng mình cô nuốt xuống rồi nhìn sang Bạch Nhược Quân: “Anh thấy đồ ăn hôm nay không ngon sao?”
Lời của Lý Thư Ái không cách nào kéo Bạch Nhược Quân về với thực tại, anh vẫn cứ ngồi đó ngẩn ngơ mà theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình.
Lý Thư Ái dưới sự hối thúc của mẹ mình liền gõ nhẹ xuống bàn ăn, âm thanh liền ngay lập tức vang lên, cuối cùng cũng có thể kéo Bạch Nhược Quân về với thực tại, đôi đũa vẫn còn ở trên tay lúng túng nhẹ, anh đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn bà Lý cùng Lý Thư Ái mà gượng cười: “Thật xin lỗi con hơi mất tập trung!”
Dưới bàn bà Lý lại tiếp tục đá nhẹ vào chân của Lý Thư Ái, cô cũng dường như hiểu được ánh mắt của mẹ nuôi mình mà mỉm cười gắp ít thức ăn bỏ vào chén của Bạch Nhược Quân: “Anh ăn đi, trên bàn ăn đừng nghĩ những chuyện khác nữa!”
Nhìn qua bà Lý, sau nhận được nụ cười hiền từ của bà Bạch Nhược Quân cũng chẳng nghĩ ngợi thêm gì nữa mà liền thực dùng bữa cùng với hai mẹ con bà. Bữa sáng ở nhà họ Lý cũng nhanh chóng kết thúc, Bạch Nhược Quân và Lý Thư Ái được trợ lý Hồng lái xe đưa về thẳng biệt thự.
Sau khi sắp xếp lại phòng ốc, Lý Thư Ái được đích thân Bạch Nhược Quân đưa lên phòng, phòng của cô cách phòng của Bạch Nhược Quân khá gần, đi thêm vài bước nữa là có thể đến được phòng của Tống Mạn An.
Nhưng mà Tống Mạn An hiện tại lại không còn ở đây, bước chân có hơi ngập ngừng nhìn sang cánh cửa phòng đóng kín của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân lại trầm ngâm ánh mắt, nhưng rồi lại bị Lý Thư Ái lần nữa kéo về thực tại: “Phòng của em....”
Giật mình thức tỉnh, Bạch Nhược Quân liền thu hồi ánh mắt, anh đưa tay vặn lấy tay nắm cửa của căn phòng trước mặt mà mở ra, căn phòng này cũng khá đơn giản chỉ là tông màu nhẹ, nội thất đều khá đầy đủ rộng rãi và thoáng, Bạch Nhược Quân đẩy nhẹ eo của Lý Thư Ái vào trong mà mỉm cười: “Phòng của em! Tạm thời em cứ ở lại đây, nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp tìm người làm ở trong nhà, nếu họ không giúp được thì tìm anh!”
“Còn vấn đề về trí nhớ của em anh cũng đã liên hệ bác sĩ rồi, vài hôm nữa ông ấy sắp xếp công việc bay về nước được thì chúng ta bàn tiếp!”
Bác sĩ?
Lý Thư Ái cau mày.
Chẳng phải Bạch Nhược Quân đã nói chỉ cần cô quay trở về bên anh là được sao? Còn về việc có nhớ lại hay không nhớ anh không ép cô mà!
Tại sao bây giờ lại muốn tìm bác sĩ?”
Lý Thư Ái cuối cùng chính là nghi ngờ mục đích của Bạch Nhược Quân, đứng trong phòng đối diện anh lòng đầy tâm tư chưa rõ, Lý Thư Ái hạ giọng: “Nhược Quân anh bảo anh liên hệ với bác sĩ về vấn đề của em là ý gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]