Lại còn việc bây giờ Tống gia vừa hay đang phải dựa vào Bạch gia mà tồn tại, cô và Bạch Nhược Quân tan vỡ cũng coi như Tống gia đứng bên bờ vực thẫm, nhất định ba của cô sẽ không bảo vệ cô trước mặt Bạch Nhược Quân đâu, dù sao bây giờ cô vẫn nên tự lo cho thân mình thì hơn.
Một giọt nước mắt tủi thân trong veo chảy dài trên má nhỏ xuống da thịt nóng hổi trong màn đêm cô tịch. Tống Mạn An cứ thế không chốn đi về mà ngồi lì dưới mặt đường thật lâu thật lâu đến nổi hai chân của cô đã tê cứng không còn thấy cảm giác.
Đêm đen phủ kín mọi ngóc ngách, chỉ còn tàn dư bếp lửa hồng của mấy quầy xiên nước còn ửng hồng le lói bên bờ biển, Tống Mạn An nhìn khung cảnh đã tàn không còn thấy bóng người mà thở dài, cười nhạt trông thật đau lòng, từ dưới mặt đường cô lọ mọ chống tay đứng lên, ủ rũ gục mặt xuống mặt đường bước chân có hơi chao đảo, Tống Mạn An trầm tư không biết bản thân nên đi về đâu.
Chân vẫn còn đang chôn tại chỗ chưa kịp bước, thì đằng sau của Tống Mạn An đã vang lên vài giọng nói của đàn ông vừa lạ lẫm vừa thô bỉ: “Cô em sao giờ này còn đứng đây?”
Cùng lúc lời nói phát ra thì từ đâu đó có một bàn tay lớn thò ra chụp lấy cổ tay của Tống Mạn An kéo mạnh, đêm tối cô không nhìn rõ mặt của bất kì một ai cô chỉ loáng thoáng thấy ba cái bóng đang bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476814/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.