Bạch Nhược Quân sau khi giải quyết xong, trong tâm trí anh vẫn còn quẩn quanh hình ảnh nơi đó của Tống Mạn An không thấy máu, ngồi bên cạnh Tống Mạn An anh vươn tay cởi trói cho cô, nhưng lại không trực tiếp thả cô ra mà lại ghì mạnh hai cô tay cô trên đầu, áp sát khuôn mặt đầy giận dữ: “Nói.... Thằng đó là Ninh Lâm sao?”
Tống Mạn An bị xiết đến đau mà cười nhạt, anh vốn dĩ không tin lời cô, chứng cứ không có dù cô có nói thế nào anh cũng bị anh cho là giảo biện, vậy anh còn hỏi cô làm gì?
Tống Mạn An tĩnh lặng như tờ, nước mắt kiềm nén mà chảy ra, cô khép nhẹ mi mắt muốn tìm chốn bình yên ngay trong chính trái tim mình.
Nhưng rồi thái độ thờ ơ hết sức dửng dưng của Tống Mạn An cô lại vô tình chọc cho Bạch Nhược Quân phát điên lên lần nữa.
Lực đạo ở lòng bàn tay mỗi ngày một lớn, ấy vậy mà Bạch Nhược Quân lại còn dùng luôn bàn tay còn lại của mình bóp chặt lấy cằm Tống Mạn An lớn giọng: “Cô câm rồi à? Mở miệng ra nói chuyện ngay cho tôi? Thằng đó có phải là Ninh Lâm hay không? Cô với nó qua lại với nhau từ khi nào, hả?”
Cổ họng đắng ngắt, hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, mi mắt mở to đầy nặng trĩu, Tống Mạn An không nhịn được nữa mà cắn chặt răng dồn tất cả hơi thở còn lại của mình gằng từng chữ một: “Bạch Nhược Quân nếu tôi nói tôi chưa từng lên giường với ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476802/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.