Nhưng rồi hiện tại anh cũng không thể biết được bản thân mình có thể lên cơn nghiện chính xác là lúc nào nữa, nhỡ trong lúc bộc phát tính thú anh lại khiến cho tâm lý của Tống Mạn An thêm phần khủng hoảng thì sao?
Như thế chẳng phải việc điều trị bệnh cho cô là vô nghĩa, phí công, phí sức, phí cả thời giờ hay sao?
Có lẽ Bạch Nhược Quân anh phải tính toán lại mọi thứ một chút để cân bằng, nhưng tạm thời trước mắt anh phải giải quyết cho xong việc với Ninh Lâm đã rồi tính lại luôn một thể.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa lên cũng là lúc trong người Tống Mạn An đã vơi đi hết tác dụng của thuốc, cả người đau nhức Tống Mạn An nhăn mày từ từ mà thức giấc, cảm giác sáng hôm nay người mình đặc biệt mệt mỏi nhưng lại chẳng rõ nguyên do, Tống Mạn An vén nhẹ chăn muốn đứng xuống đi vệ sinh cá nhân một chút, nhưng chân tay của cô lại không còn đủ sức, ngay lập tức chân vừa chạm đất đã lảo đảo may sao bàn tay nhỏ đầy thương tích của cô bám kịp vào mấy thanh sắt ở đầu giường, Tống Mạn An thở dài một hơi, men theo bờ tường mà đi vào nhà vệ sinh.
Bước chân cực kì khó khăn, cô bước từng bước một, vừa hay lúc này cánh cửa lớn vào phòng lại có tiếng mở cửa, Tống Mạn An theo phản xạ tự nhiên mà hướng ánh mắt ra nơi có tiếng động.
Người đi vào không ai khác chính là Bạch Nhược Quân, nhưng khi vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt tím bầm của anh, Tống Mạn An liền cau mày không biết nguyên do....
Nếu như hôm qua không phải vì tác dụng của liều thuốc ngủ, nếu như Tống Mạn An biết đêm qua Ninh Lâm đã đến đây làm loạn, nếu như cô biết Ninh Lâm đã thẳng tay tiêm thuốc phiện vào người của Bạch Nhược Quân.... Nếu như cô biết Ninh Lâm vẫn còn đang bị Bạch Nhược Quân nhốt dưới tầng hầm.... Cô sẽ phản ứng thế nào?
Cô sẽ đứng về phía Bạch Nhược Quân anh hay là đứng ra bảo vệ Ninh Lâm?
Nhưng có lẽ cũng rất nhanh thôi Bạch Nhược Quân liền sẽ có câu trả lời từ chính Tống Mạn An.
Trực tiếp đi đến chỗ của Tống Mạn An, người hơi khom nhẹ, Bạch Nhược Quân liền trực tiếc bế sốc người cô lên trong sự ngỡ ngàng của cô: “Muốn đi đâu?”
Tống Mạn An trong vòng tay của Bạch Nhược Quân khẽ lắc lư cơ thể muốn thoát khỏi vòng tay của anh khàn khàn giọng: “Thả tôi ra.... Tôi có thể tự đi được!”
Cau mày, Bạch Nhược Quân không những không thả Tống Mạn An xuống mà còn lớn giọng nhắc nhở: “Tôi hỏi cô muốn đi đâu? Cô điếc sao mà không trả lời?”
Tống Mạn An bị giọng điệu của Bạch Nhược Quân làm cho giật mình mà thành thật trả lời: “Tôi chỉ muốn đi rửa mặt thôi.... Anh thả tôi ra đi, tôi có thể tự đi được!”
“Cô muốn té chết ở đâu cũng được nhưng đừng té chết ở trong nhà tôi!” Nói rồi Bạch Nhược Quân liền ôm Tống Mạn An đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, anh đặt Tống Mạn An ngồi lên khoảng trống ở trên bên rửa tay, sau đó với tay lấy chiếc khăn khô được vắt bên cạnh, xả chút nước ấm vắt khô đi, anh vươn tay muốn đỡ lấy ót của Tống Mạn An nhưng lại bị cô ngoan cố nghiêng đầu né tránh.
Mày cau nhẹ, nhưng lần này tuyệt nhiên lại không thấy Bạch Nhược Quân dở giọng điệu khó nghe hay đe dọa gì, anh chỉ lặng im kiên nhẫn dùng lực đỡ lấy đầu của Tống Mạn An lần nữa, có phần hơi chế ngự Tống Mạn An, anh lau mặt cho cô.
Lau mặt xong, Bạch Nhược Quân vắt lại chiếc khăn ướt lên, rửa sạch tay mình sau đó anh mới hỏi thêm Tống Mạn An: “Có muốn đi vệ sinh không?”
Tống Mạn An lắc đầu, Bạch Nhược Quân liền ôm lấy cô mà quay trở lại phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]