Là Bạch Nhược Quân!
Khi nảy có xuống nhà lấy nước anh vô tình nghe được người làm trong nhà bảo Tống Mạn An không ăn, thuốc lại không uống, cả lau mình cũng không cho nên mới lên đây xem thử.
Đứng trước cửa phòng của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân có phần hơi phiền lòng, khuôn mặt có chút khó coi anh hướng ánh nhìn đầy trầm tư vào trong, nhưng khi vừa nhìn thấy Tống Mạn An đã nhắm mắt trong lớp chăn ấm, anh lại không bước vào mà quay lưng, nhưng vừa quay lưng lại thì có một cái gì đó trong phòng Tống Mạn An đã rơi vào tầm nhìn của Bạch Nhược Quân.
Anh nhíu mày.
Xoay người lại đi thẳng vào trong phòng, đứng ở đầu giường của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân cầm lọ thuốc an thần khi này Tổng Mạn An đã đặt lộ thiên ở trên bàn lên, tâm tình khó hiểu anh xem kĩ tem nhãn trên lọ thuốc rồi lại quay sang nhìn Tống Mạn An.
Cô tại sao lại dùng loại thuốc này chứ?
Lòng chợt hiểu ra gì đó, Bạch Nhược Quân muốn gọi cô dậy nhưng rồi lại thôi, anh cố ý cầm theo lọ thuốc mà quay trở về phòng mình.
Rời khỏi phòng Tống Mạn An lòng Bạch Nhược Quân luôn có một cảm giác gì đó rất khó tả.
Nếu như Tống Mạn An thật sự bệnh rồi thì sao?
Sáng hôm sau.
Tống Mạn An có lẽ vì do tác dụng của thuốc từ tối qua nên ngủ dậy khá trễ, một giấc khá dài thật sự rất ngon, cô cũng không nhìn thấy cảnh tượng thê lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476778/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.