Từ ngày ta được giải trừ lệnh cấm đã được nửa tháng hơn. Mỗi một ngày đến chỗ thái tử phi thỉnh an lại là một ngày lơ mơ như lạc trong sương mù, cùng những người kia nói vài lời giả dối có lệ. Đến khi về cung tìm mấy chuyện làm để giết thời gian cũng chẳng được bao nhiêu. Các nàng nói cả ngày vẫn chưa thấy hết chuyện, ồn ào vô cùng. Ta không muốn nhập hội nên phần lớn thời gian tự nhốt mình trong phòng không ra đến ngoài. Còn về chuyện các nàng thì thầm to nhỏ sau lưng, ta cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn dặn dò người bên dưới không được đi gây chuyện với người ta.
Trong những đồ vật thái tử phi đưa cho ta bắt đầu giấu những bức thư trong đó. Tuy trong thư chỉ viết dăm câu vài lời, câu chữ thận trọng đến nỗi không thể thận trọng hơn, được giấu trong chiếc ô nhỏ trong đồ vật hết sức cẩn thận, đảm bảo không có chút sơ hở nào.
Trong thư thông báo tình hình của quý phủ dạo gần đây. Ngày hôm ấy chỉ vô tình nói lời ấy với hắn, không ngờ hắn giữ trong lòng đến tận bây giờ. Trong thư còn viết, hắn đã sắp xếp ổn thoả cho nhị ca. Tuy rằng để nhị ca chịu khổ, sống một cuộc sống mai danh ẩn tích, giấu họ giấu tên đi đến Bắc Cương làm lại từ đầu, nhưng hắn nói dựa vào năng lực của nhị ca, sau một thời gian nhất định sẽ trở nên nổi bật. Cuối thư hắn không kìm được lòng mình hỏi ta dạo này sống có tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-toi-ngay-ve/211609/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.