Ta thu lại ánh nhìn, thong thả bước tới ngồi trước mặt hắn, yên lặng nhìn hắn lật giở từng quyển tấu chương, ghi chép vài câu rồi gập lại.
Hắn xem một tá, vừa mở tấu chương trên tay vừa nhìn rồi nhanh chóng đóng lại, đập xuống bàn ép chặt dưới tay, làm ta không kịp nhìn dù chỉ là nửa chữ.
Tay còn lại day day mi tâm, ngước mắt lên nhìn ta: “Nàng lại muốn làm gì?”
Ta chấm ngón tay lên mực, chầm chậm vẽ hai nét lên mu bàn tay hắn, xiên thành một dấu gạch chéo, nói với hắn: “Chỉ là nghĩ không thông, điện hạ rốt cục có ý đồ gì?”
Vừa nói xong câu này, ngón tay ta trượt từ mu bàn tay hắn xuống, tựa như lơ đãng đụng phải góc tấu chương đang bị hắn đè dưới tay.
Gân xanh trên tay hắn nổi lên, bàn tay đặt trên bàn dùng lực như đang kiềm chế gì đó: “Nàng không cần hiểu. An phận một chút đã là may mắn lắm rồi”
Đối với cục diện này, hai người có nói gì cũng đều là vô ích, dù giọng nói cố gắng dịu dàng hơn nữa thì lời nói ra vẫn sắc bén như lưỡi kiếm mới mài, từng chữ đều có độc chặn ở cổ họng đối phương. Nếu đã vậy chi bằng cứ im lặng.
Sau đó không khí càng trở nên trầm mặc, hắn tiếp tục duyệt chính vụ trước mắt ta, động tác thuần thục tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Đêm hôm đó hắn ở lại trong điện, thuốc vừa hết tác dụng nên ta đi nghỉ sớm, nửa đêm tỉnh dậy mới phát hiện có người nằm bên cạnh. Ta đợi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-toi-ngay-ve/1200380/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.