Ban đêm thật sự không nên ngủ, bởi vì người ta thường sẽ không thể nào đoán trước được bản thân sẽ làm ra chuyện gì trái với lương tâm.
Ta nhìn hắn hồi lâu, hình như hắn đang mơ thấy gì đó, lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn. Ta cũng nhíu mày theo, đưa tay đặt lên trán hắn, giúp hắn dãn lông mày ra, động tác thuần thục giống như đã từng làm qua vô số lần.
Mí mắt hắn hơi động, ta mới giật mình bừng tỉnh, thu tay về, thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại mới thở phào một hơi. Ta xoay người, chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại trời hãy còn sớm, bên cạnh trống rỗng, ta sờ soạng một cái thấy chỗ nằm bên đã lạnh từ bao giờ. Ta nghĩ thầm, được lắm, chưa cần ta phải tốn sức đã mỗi người một ngả rồi.
Suy nghĩ này vẫn còn đang dang dở, hắn liền đẩy cửa đi vào, trên người chỉ mặc y phục luyện công, thấy ta đang ngồi dậy thì giật mình: “Sao sớm như này đã dậy rồi, có phải ta làm phiền nàng không?”
Lời này là mấy lời phu thê thường chào nhau lúc sáng sớm, trong giọng nói lơ đãng xen lẫn nét dịu dàng. Ta định cứ lạnh lùng gật đầu, tiếp tục tác phong của hôm qua. Nhưng nghĩ lại nếu thật sự cứ như vậy sống hết đời, sợ lâu dần sẽ thành câm mất thôi, cuối cùng vẫn nói một tiếng: “Không phải, từ trước đến nay ta vẫn ngủ không sâu”
Mấy ngày sau ta mới hiểu, chỉ vì mấy câu nói dóc này của ta mà hắn đã sửa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-toi-ngay-ve/1200369/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.