Phòng thí nghiệm này rất sâu, đi xuống hơn trăm mét mới chạm đáy. Không khí ở đây có chút loãng, chắc máy cung cấp oxy hẳn là đã hỏng mất khá nhiều.
“Mùi máu thật nồng nặc”. Lâm Dũng nhíu mày nói.
Nhìn xung quanh, phòng thí nghiệm này rộng lắm, có tới hơn 10 con đường đi.
“Chia ra?”. Quân Tinh Trúc hỏi.
“Không! Ta biết thứ kia ở chỗ nào”. Vũ Minh lắc đầu nói.
Đám người kinh ngạc 1 chút, nhưng cũng không nói gì. Họ chỉ hiếu kỳ Vũ Minh làm sao biết.
Thực tế, Vũ Minh hắn là từ trong trí nhớ của tên đội trưởng kia mới biết được.
Nhắm thằng 1 hướng, Vũ Minh liền cùng đám người đi vào.
Không mất bao lâu liền tới, nhưng là khi nhìn cảnh tượng trong phòng, mấy người Vũ Minh lông tơ liền dựng ngược, trong lòng bốc lên hơi lạnh.
Nơi này vậy mà khắp nơi đều là máu.
Không gian hơn 200 mét vuông toàn bộ trên mặt đất bị máu phủ kín ngập tới cổ chân.
“Nơi… nơi này… rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”. Như Thủy Tiên Tử hơi kinh hãi nói.
“Nơi này chết qua bao nhiêu người? Vì cái gì không có xác chết?”. Cung Bắc Hải quan sát xung quanh hỏi.
Nơi này toàn bộ đều có thể thu vào tầm mắt, không có 1 chỗ nào là góc chết, lại thêm thần thức phủ kín nên họ có thể quan sát toàn bộ mọi thứ tại đây. Điện nơi này vẫn còn, rất sáng. Nhiều nơi hư hỏng nhưng nhưng thứ cơ bản cũng không có hư hỏng cái gì.
“Không, thi thể vẫn còn”. Quân Tinh Trúc trầm giọng nói.
Đám người giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377439/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.