Chương trước
Chương sau
“Ngươi làm gì đi gấp như thế? Không lấy Linh Khí rồi?”. Tô Ánh Tuyết cười hỏi.
“Không sao, 3 ngày sau ông ta khác mang đến!”. Vũ Minh bình thản nói, lúc này hắn mới quay ra quan sát Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết trên người có 1 loại mị lực, loại này mị lực là thuộc về vũ công đặc hữu thuộc chất. Vũ công ở đây cũng không phải là nhảy múa loại kia, trong vũ trụ gọi vũ công là Mộng Vũ.
Đúng như cái tên gọi, mộng vũ loại này nghề nghiệp, nếu như đạt tới trình độ nhất định hoàn toàn có thể dùng 1 điệu múa giết sạch 1 đạo quân. Là loại kia hàng ngàn phi thuyền chiến hạm đạo quân chứ không phải đơn giản vài nghìn người hay vài vạn người là có thể so sánh.
Như Tô Ánh Tuyết hiện tại, nàng hẳn là đạt tới Lạc Tử Phi Thiên Quyết tầng thứ nhất, nếu không cũng sẽ không có được loại này mị lực.
Mị lực là giống nhau, đều sẽ khiến người khác bị hấp dẫn, tuy nhiên Tô Ánh Tuyết hiện tại cũng chưa khống chế được nàng mị lực, chưa thu phóng tự nhiên được. Chờ nàng thu phóng tự nhiên, hẳn là có thể đạt tới tầng thứ 2 của Lạc Tử Phi Thiên Quyết.
“Làm gì nhìn ta như thế?”. Tô Ánh Tuyết thấy Vũ Minh nhìn mình chằm chằm có chút thẹn thùng.
“Ba năm không gặp, ngươi càng lúc càng trở nên xinh đẹp”. Vũ Minh cười nói.
Quả thật Tô Ánh Tuyết trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Cả khí chất lẫn dung nhan đều so với trước kia đẹp hơn nhiều. Mà nàng trên người mặc lấy Tiêu Dao Ngọc Y, lưng đeo Bích Ảnh Kiếm, càng tôn lên nàng khí chất.
“Miệng lưỡi ba hoa”. Tô Ánh Tuyết mặt đỏ thấu nói.
Vũ Minh khẽ cười 1 tiếng, da mặt vẫn như trước kia mỏng a.
“Được, nhanh về thôi”. Vũ Minh cười cười, nắm lấy tay nàng bay vụt đi.

Trong nháy mắt liền đến buổi tối, Tô Ánh Tuyết cùng Eun Jung cũng đã gặp mặt Alena.
Ban đầu Vũ Minh hắn còn thật đúng là hơi lo lắng Tô Ánh Tuyết nàng sẽ tức giận, nhưng là Tô Ánh Tuyết hành động cũng không có như hắn nghĩ. Ngược lại rất ôn hòa.
Chỉ là hắn không hiểu được có chút… e sợ.
Nhìn Tô Ánh Tuyết bình thản nụ cười, hắn thật đúng là hoảng.
Cái này sẽ không phải là trước cơn bão dấu hiệu đi? Nàng có hay không sẽ cùng Alena đánh lên?.
Nhưng hết thảy cũng không phải hắn có thể đoán được. Tô Ánh Tuyết cùng Alena nói chuyện rất thân mật. Hắn thật không dám nghĩ, họ có phải hay không đã biết nhau từ lâu đâu này?.
Cái này cũng quá huyền học đi?.
Nếu như Tô Ánh Tuyết biết được Vũ Minh suy nghĩ, nhất định sẽ khinh bỉ nói “đừng nên đoán chúng ta nữ nhân ý nghĩ, ngươi là đoán không ra”.
Một bữa cơm xong xuôi, gia đình rất hòa thuận vui vẻ, Vũ Minh nhìn cảnh này rất ấm áp. Đáng tiếc cha hắn còn phải công tác không có trở về. Nếu không phải biết cha mình tính cách, hắn thật hoài nghi có phải hay không bên ngoài cha hắn có vợ bé đây.
Sau khi ăn uống xong, 3 người Tô Ánh Tuyết liền kéo nhau vào phòng nói chuyện.
Vũ Minh có chút buồn bực. Vì cái gì không cho hắn nghe?.
Hắn đành lấy ra 1 ít rượu tu luyện uống lấy, xem như giết thời gian chờ họ nói xong. Nhưng chờ chính là hơn 2 giờ, nhìn đồng hồ đã sắp tới 1 giờ đêm. Vũ Minh mất hết kiên nhẫn, đành phải tự mình trở về phòng nằm ngủ.
Nhưng làm hắn kinh hãi chính là, trong phòng không biết từ lúc nào lại nằm đó 1 nữ nhân, đi tới quan sát… lại là Tô Ánh Tuyết.
Nàng vì cái gì ở đây? Không phải đang cùng Alena các nàng tâm sự sao?.
Mở ra thần thức quét hình 1 chút, Vũ Minh khóe miệng giật giật. Hắn phát hiện Eun Jung cùng Alena đã ngủ, mà lại cùng 1 phòng.
Đương nhiên, cũng không phải loại kia ý nghĩ, chỉ đơn thuần là ôm nhau ngủ.
Mà Tô Ánh Tuyết nàng… hiện tại vẫn chưa ngủ.
Hắn không cần dò xét, chỉ việc dựa vào lỗ tai nghe cũng nghe ra được nàng hơi thở có chút gấp gáp.
Như này mầ ngủ mới có quỷ đâu rồi.
Chỉ là rất nhanh hắn đôi mắt liền sáng lên.
Chẳng lẽ nàng…
Nở ra nụ cười, Vũ Minh tiến tới sát bên tai Tô Ánh Tuyết nhỏ giọng nói.
“Ánh Tuyết, đã ngủ chưa?”.
“...”.
“Ánh Tuyết, mau dậy a”.
“...”.
Vũ Minh nhếch lên nụ cười.
Xem ra là cố tình giả vờ ngủ đây. Hắn lặng lẽ nhấc lên chăn sau đó chui vào.
“A!”.
Bất ngờ bị Vũ Minh tập kích, Tô Ánh Tuyết hoảng sợ kêu lên. Chỉ là nhìn thấy Vũ Minh ánh mắt bỉ ổi nhìn mình, Tô Ánh Tuyết gương mặt nhất thời liền đỏ lên.
“Ngươi…”.
Chưa nói dứt lời, Vũ Minh liền dán miệng tới áp lên môi nàng.
Đem lưỡi tách ra nàng hàm răng, sau đó liền khuấy đảo bên trong. Nhiều năm như vậy, hắn còn chưa từng thưởng thức qua nàng môi đâu này.
Bị Vũ Minh hôn lên, lại còn dùng lưỡi… Tô Ánh Tuyết ánh mắt nhất thời trở lên mê li, không hiểu sao nàng toàn thân cũng không có sử dụng lên chút sức lực nào.
Đem Tô Ánh Tuyết hôn gần thở không nổi Vũ Minh mới buông ra nàng.
Sau đó hắn đem bàn tay luồn vào trong quần áo, đặt lên trên 2 ngọn núi nhỏ bắt đầu nhào nặn.
Dần dần, cả 2 người không còn lấy 1 mảnh vải che thân.
Sau 1 tiếng kêu, thiếu nữ hóa biến thân thành nữ nhân.
Vũ Minh rất nhẹ nhàng, do Tô Ánh Tuyết là lần đầu nên hắn rất chậm rãi. Chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng lại như thế nhạy cảm.
Cả đêm liền không ngừng xin tha, Vũ Minh thật đúng là có chút bất đắc dĩ. Hắn còn chưa có tận hứng đây.
Nhưng dù phiền muộn đi nữa, hắn cũng không muốn để cho Tô Ánh Tuyết để lại cái gì “ám ảnh”.
“Ngươi… ngươi còn chưa xong sao”. Tô Ánh Tuyết mệt mỏi nằm trên giường, nhìn thấy Vũ Minh “tiểu đệ đệ” vẫn còn ngẩng cao đầu, nàng gương mặt đỏ thấu nói.
“Không có, chỉ là còn cách nào sao”. Vũ Minh cười khổ 1 tiếng. Thật mẹ nó khó chịu a.
“Như thế sao không sao chứ?”.
“Nếu không… ngươi giúp ta 1 chút?”.
“...Thế… giúp thế nào”. Tô Ánh Tuyết ấp úng nói, nói xong nàng gương mặt đều muốn chôn sâu dưới 2 ngọn núi nhỏ rồi.
Vũ Minh nghe thế nở nụ cười, thì thầm vào tai nàng vài tiếng.
Nghe được Vũ Minh lời nói, Tô Ánh Tuyết mặt càng đỏ hơn. Nhưng là cũng thuận theo hắn, đầu dần dần cúi xuống.

Sáng hôm sau, Vũ Minh tỉnh dậy, nhìn Tô Ánh Tuyết còn đang mệt mỏi nằm ngủ bên cạnh, Vũ Minh cưng chiều hôn lên trán nàng 1 cái.
Đêm qua mặc dù không có tận hứng, nhưng là Tô Ánh Tuyết lại giúp hắn cái kia… hắc hắc. Nghĩ tới đây hắn nhịn không được khẽ cúi đầu hôn lên nàng môi đỏ.
“Ưm…?”. Tô Ánh Tuyết bị Vũ Minh động tác đánh thức. Thấy Vũ Minh hắn lại chiếm nàng tiện nghi, nghĩ lại đêm qua, nàng xấu hổ rúc vào trong chăn.
“Làm cái gì đây!”. Vũ Minh bật cười nói.
“Còn không phải tại ngươi?”.
“Ha ha! Được, dậy đi, sáng rồi”.
“Không muốn!”.
“Làm sao?”.
“Quá mất mặt”.
“Ha ha ha!”. Vũ Minh cười càng lớn hơn.
“Ngươi còn cười? Người khác thấy làm sao bây giờ”. Tô Ánh Tuyết bối rối nói.
“Còn không phải ngươi đêm qua chui vào ta trong phòng?”. Vũ Minh như cười như không nhìn nàng.
“Ta… ta chẳng qua…”.
“Được, ta biết”. Vũ Minh ngăn lại nàng lời nói. Tâm lý rất ấm áp. Sau đó hắn đưa tay ra bế công chúa tư thế đem Tô Ánh Tuyết ôm lên.
“A! Ngươi làm gì… bây giờ là ban ngày”. Tô Ánh Tuyết hoảng hốt 1 trận.
“Ha ha, ta đưa ngươi đi tắm rửa”. Vũ Minh cười 1 tiếng, sau đó đem nàng bế vào trong phòng tắm.
Tắm uyên ương đây, có người nào không thích?.
Đương nhiên, cũng không thiếu 1 trận “uyên ương nghịch nước”.
Không thể không nói, Tô Ánh Tuyết sau khi từ thiếu nữ trở thành nữ nhân về sau, nàng khí chất càng là phát sinh nghịch thiên cải biến. Càng trở lên mê người hơn.
Nếu không phải hắn ý chí lực mạnh, chỉ sợ sẽ bị nàng mê chết đi.
Đem Tô Ánh Tuyết ăn sạch 1 lần, lần này hắn cũng không có như đêm qua buông tha nàng, mà là để hắn tận hết hứng thú mới thôi. Thời gian chính là hơn 2 giờ.
Mà lúc này, bên ngoài tại trong phòng khách đã ngồi đầy người.
Toàn bộ đều là Vũ gia dòng chính cùng dòng phụ.
Có lớn tuổi, cũng có trẻ tuổi.
Họ xuất hiện tại đây chính là do Vũ Minh nhờ mẹ hắn Đào Nguyệt Nhi kêu đến.
Không vì gì khác, hắn muốn vì Eun Jung báo thù.
Nữ nhân của hắn mà họ dám ức hiếp, nếu không phải do sợ cha hắn cùng mẹ hắn mặt mũi, chỉ sợ những người này sớm đã chết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.