Vũ Minh đối với Alena nổi lên chút hứng thú, tất nhiên, không phải là trai gái loại kia, mà hắn chỉ đơn thuần cảm thấy Alena rất thú vị, hơn nữa tính cách này… chậc chậc, quả thật là quá chuẩn xác.
Đối với tù binh hay kẻ địch, đem họ ra làm vật thí nghiệm cũng chẳng có gì. Dù sao đều là chết. Cái gọi là buông tha, khoan nhượng hoàn toàn vô nghĩa.
Đạo đức, nhân từ? Đó là thứ gì?.
Chỉ cần đạt được mục đích là được. Dù sao, đều đã trở thành tù nhân thì phải có tù nhân giác ngộ. Vật tận kỳ dụng không phải sao?.
“Các ngươi… nhìn ta như thế… là có ý gì?!”. Thấy đám người nhìn mình có chút là lạ, Alena khó hiểu hỏi.
“Không có gì. Đúng rồi, ngươi chẳng lẽ không trở về? Định theo chúng ta đi đến đó sao?”. Vũ Minh hỏi.
“Không, ta còn cần chuẩn bị 1 chút”. Alena lắc đầu nói.
“Vậy nếu chúng ta xong việc, tìm ngươi ở đâu?”.
“Nếu ta thành công, ta sẽ tự tìm đến các ngươi. Còn nếu thất bại, các ngươi cũng không cần chờ ta”. Alena lắc đầu nói, sau đó quay người biến mất tại chỗ.
“...”. Đám người.
Cái này là có bao nhiêu tùy tiện? Cứ như thế đi rồi?.
“Được rồi, đi thôi”.
…
Lúc này, tại liên bang, thời gian Vũ Minh mấy người xuất hải đã được gần 2 tháng. Hiện tại liên bang rất phát triển, trên đường tấp nập người qua lại.
Không giống như trước kia, ngoài đường người rất ít.
Đơn giản tới nói, Vũ Minh cùng Lâm Dũng sáng chế ra kiểu mới tu luyện được toàn bộ liên bang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377395/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.