“Ha ha, xem các ngươi sợ thành 1 đoàn”. Vũ Minh cười lớn chỉ đám người nói.
Đám người nghe xong nhất thời mặt đen lại.
Mẹ nó còn không phải vì ngươi?.
“Được rồi, không đùa. Các ngươi đến đây không phải vì âm nhạc sao? Mà ta cảm thấy như thế thật quá kìm nén, cái này cũng gọi là âm nhạc? Vì thế ta muốn để người khác lên thay thế, các ngươi không có vấn đề gì chứ?”. Vũ Minh cười nói.
Đám người im lặng, nhiều người bắt đầu có tâm tư rời đi. Bởi vì với cái tính cách của Vũ Minh, hẳn là để cho 1 người ca hát cực kỳ khó nghe lên chỉnh bọn họ.
Họ sớm trước kia đã từng nếm quá, ký ức còn khắc sâu đâu.
Phải biết thanh danh của Vũ Minh tại Nam thành không thế nào tốt, mặc dù dạo gần dây biến mất, nhưng là cũng không có thay đổi quan niệm của họ với Vũ Minh.
Đơn giản mà nói đắc tội ai cũng được, đừng đắc tội Vũ gia đại thiếu. Mặc dù không đến mức chết người hay tàn phế, nhưng là đảm bảo hắn sẽ để lại cho người 1 đoạn khó quên ký ức đau thương.
Quy tắc của những người của các gia tộc này rất đơn giản, náo thế nào cũng được, miễn không gây tàn phế cùng chết người là họ sẽ không quản, dù sao đều là trẻ tuổi đệ tử.
Nhưng là nếu như vượt qua mức đó, thì rất dễ dàng dẫn tới 2 gia tộc chiến tranh.
Dù cho trước kia Vũ Minh không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn tuân thủ lấy cái quy tắc này. Nhưng là điều hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377317/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.