“Ta chịu không nổi nữa, chân nguyên lực cùng thể lực của ta sắp cạn kiệt rồi”. 1 tên trong đám người nói.
Cùng đám xương khô quần nhau hơn 1 giờ, đám người đã có chút chịu không được.
“Khốn kiếp, rốt cuộc thứ này có bao nhiêu?”.
Ầm.
Một tên học sinh bị mấy bộ xương khô đẩy đập vào vách động, ngay lập tức mấy tên học sinh xung quanh liền hỗ trợ đánh lùi..
“Không sao chứ?”.
“Không sao”.
“A… các ngươi nhìn”.
Đám người theo bản năng nhìn lại, đám xương khô không biết lúc nào lại đột nhiên rút lui.
Thấy thế, đám người ngồi bệt xuống trên mấy thanh vũ khí thả lỏng.
“Mệt chết ta rồi”.
“Thượng đế a, ngươi rốt cuộc cũng mở mắt”.
“Đừng lôi thượng đế vào đây, ông ta không muốn tham gia vào chuyện này đâu”.
“Không ai bị thương chứ?”. Vũ Minh thở hổn hển nói.
“Không sao, chỉ có chút thoát lực thôi”. Lâm Dũng đáp.
“Ừm? Các ngươi tránh ra chút”. Cao Hải đột nhiên nhíu mày nói.
“Hả?”.
“Chính là mấy người các ngươi, tránh qua 2 bên”. Cao Hải chỉ mấy người ngồi bên kia nói.
Vũ Minh hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên đôi mắt lóe sáng.
Cao Hải vận lực 1 chưởng đánh qua vào bên vách động.
Chỉ thấy đất đá cùng xương cốt rơi xuống, nhưng là vẫn không có gì xảy ra. Cao Hải lại 1 lần nữa đánh tới, lần này hắn liên tục tung ra mấy chưởng.
Lần này đột nhiên bức tường bị đánh thụt vào bên trong, lộ ra 1 cái đường ống bên trong.
Cái ống khá nhỏ, chỉ có thể bò đi qua. Cao Hải dùng đen pin soi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377290/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.