Vũ Minh toàn thân đều là dính thức ăn, bị đám người ném 1 trận dù muốn trốn cũng không được.
Dĩ nhiên sau đó hắn cũng phản kích, và ai nấy đều không thoát được.
Sau khi tắm rửa đổi 1 bộ quần áo khác, đám người lại bắt đầu bữa tiệc, ca hát, nhảy múa…
Cho tới tận hơn 11 giờ đêm mới kết thúc.
Sau khi đưa Tô Ánh Tuyết về nhà, Vũ Minh leo lên xe đi về.
Ầm.
Đột nhiên xe giống như đụng vào thứ gì đó, Vũ Minh ngồi sau nhíu mày hỏi.
“Chuyện gì thế?”.
“Thiếu gia, đụng vào người”. tài xế đáp.
“Còn ngồi đó làm gì? Xuống xe xem có chuyện gì không”. Vũ Minh nói.
“Vâng”.
Tài xế nghe thế liền đi xuống.
“Này, chết chưa? Đi đường không có mắt sao?”. Tài xế đá vào người kẻ đang nằm dưới đất nói.
Không thể trách hắn tức giận như thế, hắn chạy rất chậm, nhưng là kẻ này lại từ trong hẻm chạy ra làm hắn giật mình, hơn nữa còn đụng phải trên xe.
Vũ Minh trong xe nghe thế có chút nhíu mày, nhưng cũng không có lên tiếng.
Một lát sau, cái tên kia liền bò dậy.
“Vị đại nhân này, mong ngài tha thứ, ta… ta không phải cố ý, cầu ngài tha thứ”. tên kia cúi đầu liên tục nói.
“Mẹ kiếp, 1 tên dân nghèo như người mà…”.
“Nói xong chưa?”. Vũ Minh trầm giọng nói.
“Thiếu gia, tại hắn…”.
“Ngươi điếc sao?”. Vũ Minh lạnh giọng nói.
“Thật xin lỗi, thiếu gia”.
Biết Vũ Minh tức giận, tên tài xế lập tức cúi đầu nói.
Hạ xuống cửa sổ, Vũ Minh đưa đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy cái tên “dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377285/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.