Đường Nguyệt cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Nàng không rõ rốt cuộc mình làm sai cái gì, tại sao ai cũng nói nàng thế này thế kia. Còn bảo nàng con hoang. Chẳng lẽ nàng về lại nhà là sai lầm? Tại sao ai cũng như thế khinh thường nàng, châm chọc nàng.
Đường Nguyệt nhịn không được chảy nước mắt.
“Khóc? Ngươi định dùng nước mắt nhấn chìm chúng ta sao? Thu lại ngươi cái vẻ mặt buồn nôn đó đi”.
“Một đứa con tư sinh như ngươi thì có tư cách gì mà khóc? Muốn để chúng ta đồng tình ngươi sao?”.
“Các ngươi sao lại nói như thế, dù sao người ta cũng là con gái. Phải nhẹ nhàng 1 chút. Đường Nguyệt đúng không? Theo vai vế ta hẳn nên gọi ngươi 1 tiếng tỷ. Nhưng là không sao, có phải cảm thấy những người này rất quá đáng? Thật ra họ cũng không có ý xấu, chỉ cần ngươi rời khỏi Vũ gia thì sẽ không còn ai làm phiền ngươi nữa. Ngươi thấy thế nào?”.
Lời này không khác gì 1 nhát đao đâm vào tim Đường Nguyệt. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, vô cùng ủy khuất. Chẳng lẽ ta về Vũ gia thì sẽ ảnh hưởng đến các ngươi? Hay là mấy người này cho rằng nàng về sẽ khiến cho lợi ích của họ ảnh hưởng?.
Đường Nguyệt mặc dù ngây thơ, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Hoàn toàn có thể nghĩ ra lý do trong đó.
“Ta về lại Vũ gia, thì ảnh hưởng gì đến các ngươi? Nếu không phải vì ca ca, ta sẽ quan tâm tới Vũ gia?”. Đường Nguyệt ánh mắt đỏ ngầu nhìn đám người nói.
“Ai da, lại còn lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377271/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.