“Tại sao không ăn?”. Vũ Minh ngồi xuống đối mặt với Cổ Vũ hỏi.
“Ta… ta không có tâm trạng ăn uống”. Cổ Vũ thấp giọng nói.
“Là lo lắng cho em gái sao?”. Vũ Minh cầm lên ly nước uống 1 ngụm rồi hỏi.
“Vâng”.
“Yên tâm, ta đã cho người đưa em gái ngươi vào bệnh viện trị liệu, vài ngày nữa là có thể bình an vô sự”.
Cổ Vũ nghe thế nhất thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng biết thế giới này bất công, cũng biết nó đạo lý. Không có bữa ăn nào là miễn phí, như vậy Vũ Minh giúp nàng là vì cái gì? Cần nàng đánh đối lại là cái gì?.
Nàng cái gì cũng không có, lại không có học thức. Có, cũng chỉ là nhan sắc che dấu dưới lớp bùn đất bẩn thỉu mà nàng giấu diếm nhiều năm mà thôi.
Vũ Minh nhìn gương mặt biến ảo nhiều lần của Cổ Vũ, hắn khẽ mỉm cười. Hắn thừa biết cô bé nghĩ gì, chỉ là hắn không có thanh minh. Hắn muốn xem xem nàng quyết định.
Qua 1 hồi lâu sau, Cổ Vũ ngẩng đầu nhìn Vũ Minh nói.
“Ngài muốn gì ở ta”.
Nghe thế Vũ Minh liền bật cười, hắn hỏi ngược lại.
“Ngươi có thể làm gì được cho ta?”.
“Ta có thể làm tất cả mọi thứ theo yêu cầu của ngài, bao quát cả thân thể của ta”. Cổ Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.
Vũ Minh hơi bất ngờ khi nghe Cổ Vũ nói ra, hắn lần này cũng không dùng thái độ như trước nữa, mà vô cùng chăm chú nhìn nàng nói.
“Ngươi nghĩ bản thân có tư cách cò kè mặc cả với ta sao?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-vu-tru/1377268/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.