Chương trước
Chương sau
“Ra đi, ngươi tưởng có thể trốn sao? Tay bắn tỉa của ta đã sớm nhắm vào ngươi rồi. Đừng tưởng trốn phía sau bức tường là có thể tranh thoát khỏi cấp B sniper cùng đạn nổ”.
“Cho ngươi 3 giây, lập tức đi ra, còn cả 2 người kia nữa, nếu không ra, các ngươi hiểu”. 
Vũ Minh lạnh nhạt lên tiếng.
Nghe Vũ Minh nói xong, mấy người kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. 
Ta con mẹ nó đắc tội ai? Cần thiết vận dụng tới cấp B súng ngắm bắt ta sao? Cái này mẹ nó cần bao nhiêu tiền?.
“Chúng ta lập tức đi ra, đừng nổ súng”. Cuồng Long hoảng sợ hét lớn.
Ngay sau đó, 3 người kia từ phía sau vách tường bước ra, 2 tay giơ lên cao không dám bỏ xuống. Họ sợ chỉ cần mình có bất kỳ hành động nào liền sẽ bị bắn thành huyết vụ, nhớ lại thảm trạng của những người khác, Cuồng Long 3 người nhịn không được run lên 1 cái.
Ngay khi đi ra, họ thấy được Vũ Minh cùng Lâm Dũng, và 1 tên hộ vệ đứng phía sau, nhìn qua vị trí đứng, có vẻ như Vũ Minh là người cầm đầu. Cuồng Long có chút nghi hoặc, nhìn thế nào thì Vũ Minh cũng chỉ là 1 tên Thông Mạch cảnh tầng 3, bên cạnh cũng chỉ là 1 tên tầng 1 Thông Mạch cảnh.
Nhưng phía sau hắn lại nhìn không thấu, đủ hiểu người này cảnh giới cao hơn hắn rất nhiều. Hắn hiện tại cũng mới chỉ là Thông Mạch cảnh tầng 7, người này ít nhất cũng là Thông Mạch cảnh tầng 8 tầng 9, thậm chí là Dung Linh cảnh cũng có khả năng.
Nhưng mà dù như thế người này vẫn đứng sau Vũ Minh, chẳng lẽ hắn là người của gia tộc nào đó?.
Người có thể để cho 1 cường giả như thế bảo vệ, hắn cũng không phải ngu ngốc, sao có thể chọc tới người như này?.
Không lẽ…
Nghĩ tới gì đó, Cuồng Long đột nhiên biến sắc. Hắn lúc này mới để ý gương mặt Vũ Minh hắn giống như từng gặp qua.
Hắn nuốt 1 ngụm nước bọt, giọng run rẩy nói.
“Không… không biết… ngài là…”.
“Ta thấy, có vẻ ngươi nhận ra ta”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ta… ngài nói quá lời, 1 kẻ như ta nào có cơ hội nhân biết người như ngài”. Cuồng Long gượng gạo nói.
“Ngươi có thường xuyên xem tin tức?”. Vũ Minh đột nhiên hỏi.
“Hả? Cũng rất hay xem, không biết tại sao ngài lại…”. Cuồng Long bị Vũ Minh đột nhiên hỏi câu đó làm sửng sốt, hắn thuận miệng liền nói.
Nhưng là ngay sau đó hắn liền biến sắc.
“Ngươi nói dối không tốt lắm nhỉ?”. Vũ Minh cười lạnh nhìn hắn.
Cuồng Long nghe thế nhất thời đổ mồ hôi lạnh, hắn rất muốn cho mình 1 cái tát, con mẹ nó chứ thật là miệng tiện.
Vũ Minh nhóm người xếp hạng nhất tại cuộc thi ở võ giả liên minh, tin tức này sớm đã truyền rộng toàn thế giới, chỉ cần ngươi vừa xem tin tức liền sẽ xuất hiện.
Hắn đây lại bảo thường xuyên xem tin tức, lại không biết Vũ Minh, khác nào tự thừa nhận mình nói láo.
Sự thật, hắn vốn đã sớm đến nơi này cách đây hơn 1 tháng, sở dĩ ngay cái ngày mà hắn để cho 2 tên tiểu đệ đi bắt cóc Đường Nguyệt nhưng không thành, hắn đêm đó liền vô cùng tức giận. Mỡ đến miệng mèo rồi còn bị tuột mất, nghĩ đến thân hình của Đường Nguyệt là hắn đã vô cùng phấn khích rồi.
Chỉ là cho đến ngày hôm sau, nghe tin Vũ gia có 1 đứa con riêng, hắn hiếu kỳ tìm hiểu 1 chút, nhưng là khi phát hiện gương mặt quen thuộc của Đường Nguyệt, lúc đó hắn liền vô cũng sợ hãi.
Hắn lo lắng người cứu đi Đường Nguyệt là người của người Vũ gia, cho nên hắn chạy đến vùng núi hoang vắng tràn đầy ma thú này để tạm thời trốn tránh, chỉ cần trốn tránh qua đoạn thời gian này hắn liền có thể trở về.
Thế lực của Vũ gia hắn không muốn, cũng không dám chống lại.
Trải qua hơn 1 tháng, hắn còn đang cho rằng Vũ gia không thèm để ý đến tiểu nhân vật như mình. Nhưng ai ngờ, hôm nay lại đụng tới Vũ Minh, đại thiếu gia Vũ gia, hắn lại vì mình mà tới, hơn nữa ra tay liền giết người.
Hắn chỉ cảm thấy đôi mắt tối sầm, rất muốn ngất đi nhưng lại không dám, chỉ có thể cung cung kính kính cúi đầu trả lời Vũ Minh hi vọng hắn rủ lòng thương xót bỏ qua cái mạng nhỏ của hắn. 
Nếu như vừa rồi hắn có thể tỉnh táo 1 chút để trả lời Vũ Minh, hoặc thành thật trả lời, có lẽ còn có hi vọng, bây giờ…
“Sao không nói lời nào?”. Vũ Minh nhìn thấy gương mặt biến sắc nhiều lần của Cuồng Long liền cười cười.
“Vũ thiếu gia, ta sai, ta không nên nói dối, cầu ngài rủ long thương xót tha cho cái mạng chó của ta”. Cuồng Long nghe Vũ Minh nói xong liền quỳ xuống dập đầu xin tha thứ.
Hai tên bên cạnh Cuồng Long cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy đại ca mình quỳ xuống xin tha thứ, họ cũng quỳ theo.
“Thế nào? Không nói dối nữa sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Cầu ngài bỏ qua cho ta đi, là ta mắt mù, ta nếu biết Đường Nguyệt tiểu thư là người Vũ gia, cho ta thêm 10 lá gan ta cũng không dám chạm vào 1 sợi tóc của Đường Nguyệt tiểu thư”.
Cuồng Long vừa nói vừa tát vào mặt mình, chỉ mong được Vũ Minh bỏ qua. Hắn ngay cả liều mạng cũng không dám. Hắn ngay cả 1 chút tự tin đồng quy vu tận cũng không có. Chưa nói tới cường giả bên cạnh Vũ Minh, chỉ riêng việc Vũ Minh là Thông Mạch cảnh đã rất khó giải quyết rồi.
Hơn nữa…
Ngươi dám chắc 1 tên đại thiếu gia của 1 gia tộc lớn sẽ không có bảo vật hộ thân? Đừng có đùa.
“Hai người các ngươi biết việc hắn làm?”. Vũ Minh không để ý đến Cuồng Long mà quay sang 2 tên kia nói.
“Chúng ta không biết, Vũ thiếu gia, oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta thật không có biết hắn làm chuyện điên rồ đó. Ngài tha cho chúng ta đi”. 
“Ồ, thật sao? Nhưng là theo tin tức ta nhận được, đêm đó các ngươi cũng tại chỗ của hắn a”. Vũ Minh cười lạnh nói.
“Vũ thiếu gia, chúng ta đêm đó thật đúng là ở đó, nhưng chúng ta thật không biết chuyện hắn làm. Cầu ngài tin tưởng chúng ta, chúng ta thật không biết gì cả”. hai tên kia nghe thế liền sợ hãi dập đầu nói.
Cái xã hội này, pháp luật nhìn như đứng về lẽ phải, đứng về phía võ giả. Nhưng bản chất của nó vẫn chỉ phục vụ cho những người quyền quý, họ chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Nói cao sang thì họ đứng trên dân nghèo, thuộc về tầng lớp thượng lưu. Nói khó nghe họ chỉ là sâu kiến so với những người như Vũ Minh. Họ thừa biết Vũ Minh giết họ cũng chẳng có ai sẽ đứng về phía họ, càng đừng nói bây giờ họ đang ở vùng hoang dã, sống người không biết, chết quỷ không hay. 
Trừ khi…
Nghĩ đến đây, 2 tên kia đôi mắt lóe lên vệt sáng kỳ lạ.
Vũ Minh nhạy cảm phát hiện, đồng hồ trên tay họ giống như vừa mới bay ra thứ gì đó. Hắn cười lạnh 1 tiếng, âm thầm nói với Hi Hi.
“Chặn lại thông tin”.
“Vâng, chủ nhân”.
“Ngươi nghĩ các ngươi có thể sống rời khỏi đây?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Vũ thiếu gia, chúng ta biết chúng ta chỉ là sâu kiến trong mắt ngài, ngài thiên phú tuyệt luân, quyền lực thông thiên. Chúng ta dù có phấn đấu 100 năm cũng không bằng ngài 1 cọng tóc. Nhưng dù là sâu kiến cũng muốn sống sót, chúng ta quả thật không biết gì cả”. 
“Tất cả đều do 1 mình Cuồng Long làm, ngài muốn giết thì giết hắn đi”.
“Các ngươi…”. Cuồng Long nghe xong tức giận muốn nổ phổi. 
“Ta ngày thường đối với các ngươi thế nào? Ta có đối xử với các ngươi tệ bạc sao? Gặp chuyện thì mọi tội lỗi đều đổ lên đầu ta?”.
“Cuồng Long, ngươi đừng có lắm lời, rõ ràng ngươi đối với Đường Nguyệt tiểu thư nảy ra ý đồ xấu, chúng ta nào có biết chuyện gì, hơn nữa sự việc do 1 mình ngươi gây ra thì 1 mình ngươi phải gánh vác. Liên quan gì tới chúng ta?”. 1 tên trong đó nói.
“Đúng thế, ngươi ngày thường không biết hại bao nhiêu cô gái, bây giờ gặp quả báo, đừng có kéo chúng ta chết theo”.
“Ngươi… các ngươi…”.
“Đủ chưa?”. Vũ Minh không có hứng thú nghe mấy tên này nói nhảm, hắn lạnh lùng cắt ngang.
“Vũ thiếu gia, ta biết ta quả thật đáng chết, nhưng cầu ngài bỏ qua cho ta 1 lần, ta tình nguyện làm chó cho ngài sai khiến, ngài chỉ hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây”. Cuồng Long cầu khẩn nhìn Vũ Minh nói.
“Vũ thiếu gia, ngài đừng nghe hắn nói, hắn làm ngươi thế nào chúng ta biết rõ, hắn tuyệt đối là kẻ 2 mặt”.
“Đúng vậy, hắn làm việc không từ thủ đoạn, tâm như rắn rết, 1 ngày nào đó hắn tuyệt đối sẽ cắn ngược ngài 1 miếng”.
Hai tên kia vừa rồi đã trở mặt với Cuồng Long, cho nên khi nghe hắn muốn đầu nhập dưới trướng của Vũ Minh, họ thực lực không bằng Cuồng Long, cho nên tác dụng cũng không bằng hắn. Họ liền muốn bỏ đá xuống giếng hại hắn. Nếu để cho Vũ Minh chấp nhận Cuồng Long, họ chắc chắn sẽ chết rất thảm.
“Ồ, thật sao?” Vũ Minh cười cười, sau đó nói tiếp.
“Muốn làm chó cho ta cũng có thể, nhưng dưới tay của ta chỉ cần 1 người, 3 người các ngươi nếu muốn, vậy thì thi sát hạch đi”. 
“Thi… thi sát hạch. Thi như thế nào?”. mấy tên kia ngẩn người hỏi.
“Đơn giản thôi, các ngươi trước tiên cởi sạch đồ trên người, để lại quần cộc là được”. Vũ Minh cười cười nói.
Nghe thế 3 tên kia sững sờ, sau đó có chút không tình nguyện cởi ra đồ trên người. Rất nhanh họ chỉ còn lại quần cộc.
Vũ Minh quay qua tên hộ vệ nói.
“Lấy 3 cái khóa chân nguyên đưa cho họ đeo vào”. 
Người kia gật đầu 1 cái, sau đó từ không gian trang bị ném ra 3 cái vòng xích. Ba tên kia do dự 1 chút rồi đeo lên.
Vũ Minh rút ra cây kiếm của tên hộ vệ rồi nhìn đám người kia lạnh nhạt nói.
“Lùi lại 5 mét”. 
Ngay khi 3 tên kia làm xong, Vũ Minh liền đi tới chính giữa, cắm cây kiếm xuống đất rồi nói.
“Ngươi sống cuối cùng sẽ được chấp nhận”. 
Vừa nghe xong đám người liền biến sắc, nhưng sau đó họ liền nổi lên sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mấy người còn lại.
Chỉ trong chớp mắt, đám người liền động thủ, Cuồng Long thân thể mạnh nhất, chạy cũng nhanh nhất, cho nên hắn rất nhanh liền đoạt lấy cây kiếm hướng về 2 người còn lại chém tới.
“Làm thế này… có quá ác không? Trực tiếp giết không tốt sao?”. Lâm Dũng hơi có chút khó chịu nhỏ giọng nói.
“Yên tâm, khi ngươi biết được đám người này từng làm gì, ngươi liền sẽ không còn ý nghĩ đó”. Vũ Minh đáp.
“Vậy được rồi. Mà ngươi thật để cho 1 tên sống sót?”. Lâm Dũng nghi ngờ nói.
“Ha ha, bọn chúng sẽ không có 1 tên nào có thể sống mà rời đi. Chó cắn chó mà thôi, ta lại không thiếu chó để cho mình sử dụng”. Vũ Minh cười gằn nói.
Đáng thương 3 người kia, họ hoàn toàn không biết Vũ Minh đang dùng họ để tiêu khiển mà thôi,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.