Ngày hôm sau. Trời đầy nắng. Giống như hôm qua, Giang Hà sau khi học xong tiết lý thuyết liền chuẩn bị ra về, ngoài ý muốn lại bị lớp trưởng của bọn họ - Tô Tiêu Mạt gọi lại. Nàng là một nữ sinh nhìn có chút vẻ ngoài yếu đuối và nhút nhát, nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ. “Có việc?” Giang Hà không muốn lãng phí nhiều thời gian ở trường học. “Đưa đây.” Tô Tiêu Mạt đưa tay phải trắng trẻo ra. “Cái gì?” Giang Hà mờ mịt, chẳng lẽ tiết lý thuyết mà cũng có bài tập? “Thư tình.” Tô Tiêu Mạt nhàn nhạt nói. Thư tình? Cái gì vậy? Sau một thoáng sửng sốt Giang Hà mới nhớ ra, ngày hôm qua khi rời khỏi trường học, hình như có một thằng nhóc đưa hắn một lá thư, bảo hắn đưa cho Tô Tiêu Mạt? Lại thêm một đứa loạn thần kinh! Giang Hà thở dài. Nay là thời buổi nào rồi? Chỉ cần giơ tay lên, thông tin liên hệ, ánh sáng màn hình, nhiều phương tiện như thế? Vậy mà cố tình dùng thư tình! Các ngươi muốn chơi trò lãng mạn thì tự mình từ từ mà chơi. Thế mà còn xem hắn như bồ câu đưa thư, nghĩ rằng cả thế giới đều quay quanh các ngươi hả? Ảo tưởng quá mức rồi đó! “Tự mình đi tìm hắn đi!” Giang Hà hất tay, thư tình gì gì đó đã bị hắn ném thùng rác từ lâu, ai biết giờ nó ở đâu. “Tốt nhất là ngươi mau đưa đây.” Tô Tiêu Mạt kiềm nén giọng điệu một chút. “Ta có việc, đi trước.” Giang Hà lười nói nhảm với nàng. “Ngươi…” Sắc mặt Tô Tiêu Mạt cực kì khó coi “Ta làm vậy là vì ngươi đó.” “Xem ra ta không có số hưởng.” Giang Hà cười lạnh. “Tiểu Giang Hà, nếu ta mà là ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn lấy bức thư ra~” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, sau lưng Tô Tiêu Mạt xuất hiện nữ sinh đang tủm tỉm cười. Vẻ đẹp của nàng cực kì diễm lệ, đôi mắt long lanh trong trẻo như hồ nước, miệng nở một nụ cong cong mê người, nhưng mà vẻ đẹp quan trọng nhất dĩ nhiên ở đằng trước... Giang Hà nhìn lướt qua, lập tức tâm khẽ động. Lớp bọn họ vậy mà có người sở hữu đồi núi trập trùng vậy ư! Liếc mắt qua trái, nhìn thấy bức tường vững chắc của lớp trưởng, Giang Hà lập tức cảm khái, cuộc đời này quả nhiên chưa bao giờ công bằng. “Mắt ngươi nhìn đi đâu vậy?!” Ánh mắt Tô Tiêu Mạt nổi đầy lửa giận. “Không có việc gì.” Giang Hà bình tĩnh dời ánh mắt. “Ta là Tô Tiêu.” Cô gái kia cười khanh khách nói: “Tuy rằng chúng ta đã học chung hai năm, nhưng mà ta nhìn thấy ngươi chưa quá 3 lần, cho nên chắc ngươi cũng không biết ta đúng không?” “Xin chào, ta là Giang Hà.” Giang Hà khẽ gật đầu. “Đừng khách sáo.” Tô Tiêu cười ngọt ngào: “Nhưng mà ngươi vẫn nên đưa bức thư tình kia đây, tuy rằng lớp trưởng chúng ta thường xuyên làm chuyện ngu ngốc, nhưng lần này nàng là có ý giúp ngươi, ngươi không thường xuyên đến trường chắc là cũng không thích bị quấy rầy, đúng chứ?” Thật là một cô nương thông minh. Trong lòng của Giang Hà khẽ động. “Vậy thì thư tình đâu?” Tô Tiêu giơ tay. “Cái này thật sự không có!” Giang Hà xòe tay: “Ta ném đi rồi.” Tô Tiêu cứng họng. “Giang Hà!” Giọng Tô Tiêu Mạt trầm xuống: “Ngươi không biết tốt xấu gì hết, ta chính là vì ngươi, ta…” “Lớp trưởng?” Giang Hà nhìn nàng một cái: “Thứ kia, là thư tình?” “Đúng vậy.” Tô Tiêu Mạt lạnh lùng nói. “Ngươi dám ngang nhiên yêu đương ở trường!” Giang Hà thở dài một tiếng, cảm thấy thật sự tức giận: “Mỗi năm có bao nhiêu người chết ở trong miệng thú dữ ngươi biết không? Có bao nhiêu nhà khoa học, thiên tài tu luyện chết trong tay gián điệp, ngươi biết không? Hiện tại hung thú còn chưa bị tiêu diệt, nhân loại chưa được thống nhất, vậy mà các ngươi còn có tâm trạng yêu đương?!” Tô Tiêu Mạt và Tô Tiêu cực kì sững sờ. Khí thế này… Mặc dù lập luận nghe không có vấn đề gì, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có gì sai sai. “Ta không có yêu đương.” Tô Tiêu Mạt lắc đầu nói: “Chuyện đó thật ra là…” “Nếu không phải, vậy ta xử lí giúp cô cũng không có vấn đề gì đúng không?” Giang Hà cười nhạt, nói “ Cho nên, ta làm vậy cũng vì giúp ngươi thôi.” “Ngươi…” Vì lo lắng cho hắn, Tô Tiêu Mạt mới chờ hắn ở đây! “Đừng có mà không biết tốt xấu.” Tô Tiêu Mạt dĩ nhiên không phải một cô nương yếu đuối, lời nói vô cùng cay độc: “Trình độ chẳng ra gì, vậy mà võ mồm cũng cao siêu đấy. Ta biết ngươi là vì cái tôn nghiêm linh tinh của đàn ông, mà không chịu nhường bước, nhưng ta đã cho ngươi bậc thang nên biết điều mà ngoan ngoãn đi xuống.” “Haiz...” Tô Tiêu cạn lời che mặt, bạn của nàng cái gì cũng tốt, nhưng lời nói lại quá thẳng… “Tốt cho ta sao?” Giang Hà ngơ ngẩn, thầm thở dài: “Thật ra, trước kia ta cũng có người bạn rất giống ngươi, luôn nhiệt tình giúp đỡ, làm gì cũng nghĩ cho người khác, ấm áp như gió xuân. Là một người rất tốt bụng. Ngươi với hắn quả thực rất giống nhau.” “Nhớ hắn quá đi mất.” Giang Hà trở nên xúc động, như có ngàn lời muốn nói. “Hả?” Tô Tiêu kinh ngạc, cảm xúc này hình như không đúng? “Các ngươi đã lâu không gặp nhau sao?” Giọng điệu Tô Tiêu Mạt cũng mềm vài phần. “Cũng một khoảng thời gian rồi.” Giang Hà vừa nói vừa đi ra khỏi phòng học. Ngay khi đến cửa, bước chân hơi hơi dừng một chút, lộ ra dáng vẻ ưu thương, thổn thức nói: “Lần trước thấy hắn, cỏ trên mộ đã cao hơn nửa mét rồi…" Nói xong, Giang Hà kiên định rời đi. “…” Phòng học yên lặng như tờ. Trầm mặc một lát, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Tô Tiêu Mạt: “Giang Hà!!!” “Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Tô Tiêu nhanh chóng ôm lấy nàng. “Ta muốn giết hắn!” Tô Tiêu Mạt tức giận “Tên khốn này, tức chết mất! Hèn gì hai năm qua chưa tu luyện được, tên này chắc chắn không được ông trời độ!” “Cái tính này của ngươi thật là....” Tô Tiêu bất đắc dĩ giữ chặt nàng: “Bạn học Giang Hà học trễ 2 năm, cũng ít khi ở trường, chắc hắn cũng không thích mấy chuyện linh tinh này. Có lẽ hắn không nói dối, bức thư kia có lẽ đã bị hắn làm mất.” “Thật phiền phức.” Tô Tiêu Mạt nhăn mặt. “Ngươi còn muốn xen vào hả?” Tô Tiêu ngạc nhiên. “Hắn thực sự rất đáng ghét!” Tô Tiêu Mạt nhớ tới lời Giang Hà nói lúc nãy, nghiến răng nghiến lợi: “Mặc dù chuyện này cũng do ta gây ra, tóm lại phải giải quyết tốt, dù sao hắn cũng không tu luyện, không đánh nổi ai." Chuyện này thật ra rất đơn giản. Học bá Hứa Thiếu Minh thích Tô Tiêu Mạt, theo đuổi suốt hai năm. Mà Tô Tiêu Mạt vốn dĩ không để ý mấy đến hắn. Vì thế hắn quyết định đi đường vòng, nhờ bạn học của Tô Tiêu Mạt đưa thư tình giúp, không đưa liền dùng mọi cách uy hiếp. Mà lần này lại đến tay Giang Hà. “Lần trước Trương Vĩ không kịp đưa thư cho ta, Hứa Thiếu Minh liền chặn đánh hắn ở ngoài. Nếu Giang Hà thật sự làm mất, hắn nhất định sẽ không nương tay.” Tô Tiêu Mạt xoa xoa mặt, có chút đau đầu: “Hồi trước lười để ý đến Hứa Thiếu Minh, bây giờ xem ra không thể làm lơ nữa rồi, nên xử lý thôi.” Nói xong câu cuối giọng của nàng đã trở nên lạnh lẽo. Tô Tiêu ngồi trên ghế, đặt hai quả núi trước ngực lên bàn, hai tay chống cằm, mắt rạng rỡ nhìn Tô Tiêu Mạt, giống như bị khí phách của nàng chinh phục tủm tỉm cười nói: “Đúng vậy, đây mới là nữ nhân được tiểu thư đây nhìn trúng.” Tô Tiêu Mạt trợn tròn mắt. ... “Chậc chậc.” Giang Hà rời khỏi phòng học, nghe tiếng gào từ bên trong truyền ra, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Hiện tại tâm tình hắn tốt lên vài phần, không, thực sự cảm giác quá tuyệt vời. Khó trách bạn học Từ Phong thích đùa giỡn mấy em gái, xem ra trong việc này cũng rất thú vị. Không có cách nào, hắn chính là người vui sướng trên nỗi đau người khác. Tô Tiêu Mạt làm vậy là vì tốt cho hắn. Hắn cũng biết điều đó. Nhưng mà chuyện này thật sự không cần nàng nhúng tay. Chuyện của Trần Tiểu Yến, chuyện làn sóng xung kích, chuyện của Lục Hàng, cái nào mà chẳng cực kỳ nguy hiểm? So sánh với mấy chuyện đó, việc xảy ra ở trường này, thật sự giống như trò chơi trẻ con. Giang Hà đột nhiên cảm thấy, chuyện xảy ra ở vùng ngoại ô lại là một loại gia vị thú vị. Chưa kể... Nếu chuyện này hắn còn không xử lí được, vậy lúc ở ngoại ô hắn đã chết bao lần rồi? Nhưng mà chuyện này lại có vài chỗ khó hiểu… Tuy nhiên Giang Hà không cam tâm. Đậu má, chuyện kỳ lạ xảy ra ở ngoại ô, có chuyện nào hắn được báo trước không? Ít nhất mấy chuyện yêu đương ngu ngốc này cũng cho hắn nhận ra, thế giới này không chỉ có loại người tâm địa ác độc, mưu mô. Mà vẫn còn tồn tại mấy thiếu niên ngốc ngốc, đáng yêu. Trẻ con bây giờ… Giang Hà cười lắc đầu. Hắn biết rõ từ khi hắn đặt chân vào vùng ngoại ô kia, hắn đã đi trên con đường khác đám học sinh này. Một con đường đầy rẫy giết chóc cùng nguy hiểm! Không có giáo viên đi theo, không được trường học bảo vệ, chỉ có giết chóc máu lạnh và những mưu mô âm hiểm. Đó mới là hiện thực tàn khốc! Cho dù hắn có muốn chấp nhận hay không, cuộc tấn công vào viện nghiên cứu, cảnh người nằm trong vũng máu và cái chết của mẹ hắn, trong tiềm thức tất cả đều từng ngày kích thích hắn tiến về phía trước! Những hồ sơ mật của gián điệp Tây Phong và học viện Thần Tinh, đều là những chướng ngại hắn cần vượt qua! “Ta sẽ không để người chờ lâu đâu.” Giang Hà thì thầm. “Àiii.” Ngẩng đầu, bầu trời nắng gắt như lửa. Ánh nắng chiếu lên người Giang Hà đem lại chút ấm áp, ngay lúc này, máy liên lạc bỗng có âm báo, đánh gãy suy nghĩ của Giang Hà. “Tinh——”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]