Chương trước
Chương sau
Người gửi tin là chủ nhiệm phòng giáo vụ.
“Lại là lão già này.”
Giang Hà nhướng mày, đi tới phòng giáo vụ.
Một người đàn ông trung niên với mái đầu Địa Trung Hải đang ôm bộ mặt u ám đợi Giang Hà trong đó, hắn ta chính chủ nhiệm phòng Giáo vụ trường cấp ba Tam Hà —— Hạ Lê Minh.
“Giang Hà, bài thi khảo sát chất lượng đầu vào của ngươi đứng nhất từ dưới đếm lên toàn trường.”
Hạ Lê Minh ảm đạm nhìn chằm chằm Giang Hà.
“Vậy thì sao?”
“Trường học không nuôi rác rưởi, đặc biệt là loại sâu mọt như các người, ba năm liên tục đứng nhất từ dưới đếm lên, đến bây giờ vẫn 0 điểm không hề tu luyện, ngươi có tư cách gì chiếm dụng tài nguyên của trường? Tài nguyên của trường là để phục vụ cho những học sinh tài năng chăm chỉ, nếu ngươi không học thì nghỉ càng sớm càng tốt!”
Hạ Lê Minh nói rất khó nghe.
“Những lời này của ngươi logic có vấn đề.”
Giang Hà cười khẩy: “Nếu ta không tu luyện thì đâu có chiếm dụng tài nguyên của trường? Phòng tu luyện, phòng huấn luyện, ta chưa từng dùng thì chiếm tài nguyên gì được.”
“Ngươi…”
Hạ Lê Minh không ngờ Giang Hà dám cãi lại, giận dữ: “Được lắm! Khá khen cho cái mồm lươn lẹo nhà ngươi, hôm nay ta sẽ đại diện cho trường đuổi học ngươi.”
“Ông nghĩ nhiều rồi.”
Giang Hà cơ bản đếch thèm để lão vào mắt: “Ba ta là nhà khoa học, dựa vào quy định, ta có tư cách đi học miễn phí ba năm trung học, ông chẳng có tư cách hay quyền gì mà đuổi học ta.”
“Hừ.”
Hạ Lê Minh tức run cả người.
Hắn mắng mỏ Giang Hà khoảng hai năm, nhưng lần nào Giang Hà cũng cúi đầu im lặng, không nói lời nào, chờ hắn chửi xong thì đi, làm hắn chẳng có cách nào, không ngờ bây giờ Giang Hà dám cãi lại.
“Từ bỏ càng sớm càng tốt đi.”
Giang Hà cười khẩy: “Bắt đầu từ lần đầu tiên ta đứng bét toàn trường, ông cứ suốt ngày khuyên ta nghỉ học, đơn giản là vì ông muốn bán lại suất học của ta, tưởng ta không biết cơ đấy? Mấy năm nay ta kệ xác ông lại tưởng mình to à?”
“Ngươi…”
Hạ Lê Minh thẹn quá hóa giận.
Chuyện buôn bán suất học hắn vẫn làm trong âm thầm, không ngờ rằng lại bị một học sinh vạch trần, hai người đã hoàn toàn xé rách mặt nạ của nhau.
“Rất tốt.”
Hạ Lê Minh giận dữ: “Ngươi thật sự cho rằng ta không có cách nào bắt được ngươi? Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải nghỉ học!”
“Mong còn chẳng được.”
Giang Hà cười khẩy rời đi.
“Đồ khốn nạn!”
Hạ Lê Minh tức giận đập phá mấy thứ đồ trong văn phòng, mặt mày u ám nhìn về phía Giang Hà rời đi, nghiến răng nghiến lợi, mở thiết bị truyền tin.
“Ông Lưu, cái thằng ranh con này sống chết không chịu nghỉ học, có vẻ phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn thôi.”
“Đã rõ.”
Trên màn hình thiết bị truyền tin, ông Lưu lạnh lùng nói: “Ta sẽ đến gặp ban giám hiệu của trường, nếu lần này nó vẫn đứng nhất từ dưới đếm lên thì, ha ha.”
“Ngươi yên tâm, cứ chờ mà bán suất học này đi.”
Hạ Lê Minh đắc ý, thằng oắt con rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vốn muốn để mày tự biết mà nghỉ học, nếu đã không muốn, vậy thì mày cứ thôi học trong nhục nhã đi.
“Tinh ——”
Giang Hà vừa đến cổng trường thì nhận được một thông báo từ trường học.
“Bạn học Giang Hà, xét thấy điểm số đặc biệt của bạn, sau khi nhà trường cân nhắc đã đưa ra khuyến khích đặc biệt, bạn hãy nhớ tham gia hoạt động chạy nước rút do trường học tổ chức vào ngày 15 tháng 9. Hoạt động này có phần thưởng phong phú, mong bạn học Giang Hà hãy chuẩn bị trước.”
“Đây là…”
Giang Hà ngây ra như phỗng.
Hoạt động chạy nước rút, tất nhiên là hắn biết.
Đây là hoạt động đặc biệt do nhà trường tổ chức nhằm khuyến khích học sinh, khen thưởng hào phóng!
Hoạt động chia làm năm giai đoạn, mỗi giai đoạn kéo dài một tháng. Giai đoạn thứ nhất, học sinh ở trạng thái phóng xạ 0% - 20% mới có quyền tham gia. Giai đoạn hai, học sinh ở trạng thái phóng xạ 20% - 40% mới được tham gia. Cứ thế mà suy ra, giai đoạn thứ năm, học sinh ở trạng thái phóng xạ 80% - 100% mới có tư cách tham gia!
Đây là một chuỗi tiến độ học tập hoàn chỉnh, mỗi lần đều có thể tham gia, lại còn đạt kết quả tốt thì đều là nhân tài ưu tú nhất của trường.
Đương nhiên đây không phải là vấn đề.
Điều thật sự khiến Giang Hà khó hiểu chính là hoạt động theo giai đoạn này là hoạt động theo khối! Chỉ có học sinh mới lớp mười mới có thể tham gia, cho lớp mười một, lớp mười hai tham gia để bắt nạt ma mới hay gì?
“Chẳng lẽ trường học đổi hoạt động thành hoạt động theo lớp rồi?”
Giang Hà cứ thấy sai sai ở đâu.
Sau khi liên hệ với phòng tư vấn của trường để dò hỏi, Giang Hà đã có đáp án. Đây là chủ nhiệm giáo dục quan tâm học sinh, trong hội nghị của trường tha thiết mong Giang Hà có cơ hội, để hắn tham gia hoạt động theo giai đoạn này, hy vọng Giang Hà có thể hiểu nỗi lòng của chủ nhiệm giáo dục, học tập thật tốt.
“Hạ Lê Minh?”
Giang Hà nghẹn họng.
Chuyện này rõ sai.
Hạ Lê Minh phải tha thiết đề nghỉ đuổi học hắn mới hợp lý chứ? Từ từ… Đuổi học… Giang Hà bỗng hiểu ra, đây là Hạ Lê Minh muốn tìm một lý do đuổi cổ hắn! Vì theo quy định của trường, hắn không thể đuổi học Giang Hà, nhưng nếu Giang Hà thật sự làm xấu mặt nhà trường thì sao?
Ví dụ như học sinh lớp mười hai tham gia hoạt động chạy nước rút của lớp mười.
Chỉ điều này thôi đã chẳng hợp thói thường còn gì? Đã thế học sinh lớp mười hai này còn đứng đầu từ dưới đếm lên, để học sinh năm nhất sỉ nhục nặng nề, trong trường đó liệu nhà trường còn giữ học sinh này lại nữa không?
Chỉ sợ trường có đồng ý đi nữa thì gia đình học sinh khối mười cũng không đồng ý!
Trong quá khứ, học sinh tốt nghiệp cấp ba bét nhất cũng đạt đến cảnh giới trạng thái khí, đây là ngôi trường hàng đầu! Vậy mà bây giờ trường cấp ba nổi danh Tam Hà còn có học sinh dốt nát như vậy, đứng bét ở khối mười hai thì cũng đành thôi, đây còn đứng bét cả ở khối mười? Có khi nào sau này con cái mình sau này con cái mình cũng vậy không?
Một khi dư luận đã chĩa mùi dùi vào thì chỉ có thể chấp hành trường hợp đặc biệt.
Rốt cuộc, Hạ Lê Minh vẫn muốn đuổi học Giang Hà cho bằng được!
“Cái lão cáo già này.”
Giang Hà lắc đầu, không quan tâm chút nào.
Nếu là lúc trước hắn không thèm học thì hắn chỉ ước sao cho mình bị đuổi cổ nhanh nhanh, thế nhưng giờ hắn đã định tu luyện, sao có thể kém hơn đám học sinh lớp mười chứ?
“Lão già coi chừng lấy đá đập chân mình đấy.”
Giang Hà cất tiếng cười giễu cợt, rời khỏi trường học.
Mấy chuyện lộn xộn này chẳng ảnh hưởng gì được đến hắn, tiếp tục thực hiện mục tiêu của mình, chuẩn bị đi săn thú ngoài thành.
Có điều trước đó còn cần phải chuẩn bị một số thứ.
Cảnh giới bây giờ của hắn là trạng thái phóng xạ 10%, nói cách khác thì thân thể hắn mới mạnh lên được 10%, tuy rằng mạnh lên rất nhiều so với trước khi tu luyện, nhưng nếu muốn đánh bại hung thú thì khả năng bằng không. Thế nên ít nhất hắn phải có một loại vũ khí, một vũ khí có thể gây sát thương cho quái vật.
Hung thú đều là quái vật đột biến nhờ năng lượng tối, vũ khí tầm thường chẳng xi nhê gì, chỉ có vũ khí chứa năng lượng tối mới có hiệu quả.
“Phải dùng cái gì mới có thể gây sát thương lớn nhất nhỉ?”
Giang Hà trầm tư.
Cung tên? Sức mạnh yếu nhưng có thể dễ dàng bắn thẳng vào mặt hung thú ở cự ly xa. Gậy gỗ? Chiều dài được đấy nhưng cảm giác không đủ cứng, không thể bền được. Vừa đi vừa nghĩ, Giang Hà rất nhanh đã đến cửa hàng vũ khí, cửa hàng vũ khí trong nội thành rất lớn, đa dạng đến mức hoa cả mắt.
Năm phút sau.
Giang Hà rời khỏi cửa hàng vũ khí, tay cầm một con dao găm sáng bóng, chỉ có một đoạn đầu mũi dao là chứa thêm năng lượng tối.
Trước đó hắn suy nghĩ mãi, thứ duy nhất chưa cân nhắc là giá tiền…
“Mấy thứ này còn đốt tiền hơn cả nghiên cứu khoa học nữa.”
Giang Hà than ngắn thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.