Chương trước
Chương sau
Sau khi thanh y lão giả và hai Chuẩn Thần của Hoả Dực Tộc vào trong cung điện, áp lực đè lên ba người Triệu Phong lập tức tăng lên.

Nhưng nghe tiếng động bên trong thì trận chiến đấu bên trong đó còn ác liệt hơn.

- Phá Thiên Thánh Lôi Chưởng.

Triệu Phong kết hợp huỷ diệt viêm lôi và thánh lôi lực phách, tung ra một đao cự chưởng lôi quang chói loà về phía Kim Giác Hoả Thử.

Giờ chỉ có ba người Triệu Phong đối phó với Kim Giác Hoả Thử, nên hắn cũng phải lấy ra một số thủ đoạn, nếu không thì Nguỵ Kha và Mã Linh Thi không chống đỡ nổi.

Nhưng hai người họ không hổ là thiên tài Lam Lân Tộc, thiên phú cực cao, trong trận chiến nghịch phong này, tiềm lực của họ cũng được kích thích, khả năng chiến đấu nâng lên không ít.

- Triệu huynh, không ngờ thực lực của huynh lại mạnh như vậy.

Nguỵ Kha lần này có phần kinh ngạc.

Mấy lần trước Triệu Phong ra tay đều rất chớp nhoáng, hắn ít kinh nghiệm nên không nhận ra điều gì.

Nhưng lần này Triệu Phong thể hiện hết khả năng chiến đấu khiến Nguỵ Kha rất ngạc nhiên.

Ánh mắt Mã Linh Thi cũng loé sáng lạ, thực lực của Triệu Phong cũng tương đương với thiên tài mạnh nhất Lam Lân Tộc là Lam Diệp. Đúng là có khả năng chia một phần đất truyền thừa của tổ tiên Kim Giác Hoả Thử.

Uỳnh! Bùm!

Trong cung điện hoả diệm, âm thanh đinh tai nhức óc của trận chiến đấu vẫn không ngừng vang lên, chốc chốc lại vọng ra tiếng gầm phẫn nộ của Kim Giác Hoả Thử.

Triệu Phong không kìm được dùng con mắt trái nhìn xuyên qua toà cung điện để xem tình hình bên trong.

Thể hình của Kim Giác Hoả Thử ở trong đó to gấp đôi bên ngoài, toàn thân nó bọc trong hoả diệm và kim quang, thực lực thậm chí vượt qua thanh y lão giả.

Nhưng hai Chuẩn Thần của Lam Lân Tộc cũng không tầm thường, Hoả hệ huyết mạch của hai người còn cao hơn Kim Giác Hoả Thử một bậc. Tốc độ của họ nhanh, lại linh hoạt, vận dụng Thần khí thi triển chiến kỹ thần cấp, không ngừng tấn công Kim Giác Hoả Thử.

- Tiền bối, nếu không nhanh một chút thì sẽ khiến các cường giả khác chú ý.

Triệu Phong mỉm cười, hô lớn.

Thanh y lão giả đang chiến đấu cùng Kim Giác Hoả Thử, sắc mặt lập tức tối lại.

Vận khí của bọn hắn thật quá tồi, vừa vào cung điện không bao lâu thì con Kim Giác Hoả Thử này đã hoàn thành truyền thừa.

Nhưng đề nghị này là họ chủ động đưa ra, họ cũng chỉ đành liều mình xông lên, giải quyết con Kim Giác Hoả Thử khủng bố này.

- Nhị vị, các ngươi đều là thiên kiêu Chuẩn Thần của Hoả Dực Tộc, không thể nào không có tuyệt chiêu gì chứ?

Thanh y lão giả nhìn sang hai người Hoả Dực Tộc.

Trong đó một người đành dùng tới tuyệt chiêu mình đã chuẩn bị.

Từ trong cơ thể của hắn thích phóng thần lực cường đại dị thường, phối hợp với Thần khí, chiến kỹ của hắn đã tạo được thương thế nhất định tới Kim Giác Hoả Thử.

Rồi hai người còn lại tranh thủ tấn công, dần dần Kim Giác Hoả Thử rơi vào thế yếu, thương thế càng ngày càng nặng.

Uỳnh!

Kim Giác Hoả Thử thân bị trọng thương xông ra khỏi cung điện, không bỏ chạy cũng chẳng tấn công bọn Triệu Phong mà lao vào dung nham xung quanh cung điện.

- Ủa? Nhiệt độ của dung nham này không cao, ẩn chứa năng lượng huyết mạch kỳ dị.

Thấy cảnh đó Triệu Phong mới phát giác dường như dung nham ở đây cũng là một loại tài nguyên quý giá.

Không lâu sau, từ trong cung điện, thanh y lão giả và hai người Hoả Dực Tộc mặt mày rạng rỡ lao ra.

- Triệu huynh, ta cảm nhận được người trong tộc ta đang tới.

Nguỵ Kha thông qua lệnh bài truyền tin cảm nhận được điều khác thường, nói.

Thanh y lão giả và hai người Hoả Dực Tộc đến bên cạnh bọn Triệu Phong trợ giúp họ đánh lui Kim Giác Hoả Thử.

- Ba vị, đây là tất cả thu hoạch lần này. Các vị có thể lấy một phần trong đó.

Thanh y lão giả lấy ra một cái nhẫn trữ vật.

- Ta còn tưởng ba vị sẽ bỏ mặc bọn ta đem bảo vật chạy mất chứ.

Triệu Phong cười thâm ý.

Thật ra, sau khi thanh y lão giả ra ngoài, rõ ràng không có ý trợ giúp ba người Triệu Phong.

Mà vừa hay bọn họ nghe được lời nói của Nguỵ Kha nên mới chủ động giúp ba người Triệu Phong đồng thời còn đưa bảo vật thu hoạch được ra.

Ý niệm của ba người Triệu Phong vào trong nhẫn trữ vật, đồ bên trong rất quý giá, có các loại tài nguyên tu luyện, cũng có công pháp chiến kỹ.

Nguỵ Kha và Mã Linh Thi đương nhiên sẽ không tin đây là tất cả thu hoạch, nhưng thấy Triệu Phong không nói gì họ cũng cho qua. Dù sao có được nhiều bảo vật như vậy cũng là thu hoạch không tồi rồi.

- Các ngươi dám lấy tài nguyên truyền thừa của Kim Giác Hoả Thử, ta sẽ không tha cho các ngươi.

Con Kim Giác Hoả Thử khổng lồ trong dung nham đột nhiên gầm lên.

- Nguy rồi, thương thế của con súc sinh này sắp hồi phục, chúng ta mau đi thôi.

Thanh y lão giả cất nhẫn trữ vật đi rồi bay về phía cửa động.

Ba người Triệu Phong cũng không do dự, lập tức rời đi.

Vút vút…

Mấy người Triệu Phong và thanh y lão giả bay ra khỏi sơn động.

Nhưng ánh mắt Nguỵ Kha và Mã Linh Thi lập tức thay đổi, họ chăm chăm nhìn phía trước.

- Hồ Thành, ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi.

Mã Linh Thi chửi.

Mấy người thanh y lão giả nhìn nhóm người Lam Lân Tộc phía trước, thần sắc thận trọng.

- Linh Thi, sau khi ta bỏ đi lập tức tìm cứu binh để quay lại cứu nàng.

Hồ Thành vội giải thích, nhưng thần sắc không hề có chút gì gọi là lo lắng.

Bên cạnh hắn có ba người, trong đó một người là đại ca của Hồ Thành là Hồ Tang, thiên kiêu Chuẩn Thần của Lam Lân Tộc, hai người còn lại đều là cường giả Chân Thần của Lam Lân Tộc.

Người của Lam Lân Tộc và Hỏa Dực Tộc nhìn nhau nhưng không nói gì.

- Triệu Phong, khi ấy ngươi theo ta chỉ ăn không ngồi rồi, còn đoạt tài nguyên của ta. Giờ đại ca và cả tiền bối Lam Lân Tộc ở đây, họ sẽ lấy lại công bằng cho ta.

Hồ Thành nhìn thẳng Triệu Phong với sự đắc ý đầy khiêu khích.

- Hồ Thành, hôm đó Triệu Phong theo ngươi căn bản không lấy bất cứ thứ gì. Gặp nguy hiểm ngươi còn bỏ mặc bọn ta, thậm chí còn giậu đổ bìm leo, bỏ chạy một mình. Nếu không phải có Triệu Phong thì bọn ta đã chết lâu rồi. Giờ ngươi lại còn trách tội Triệu Phong?

Ngụy Kha vô cùng phẫn nộ nói.

- Hừ!

Đúng lúc đó Hồ Tang bước ra, khí tức vô hình ập về phía Ngụy Kha.

Ngụy Kha nói hết ra như vậy không phải làm mất thể diện của Hồ Thành và cả hắn hay sao?

Ba người bọn thanh y lão giả cười nhẹ.

Vốn dĩ họ sợ người của Lam Lân Tộc liên kết đối phó với họ, nhưng giờ xem ra mâu thuẫn trong Lam Lân Tộc không dễ hóa giải. Họ căn bản không cần lo người của Lam Lân Tộc sẽ cướp thu hoạch.

Hơn nữa người mà Lam Lân Tộc muốn đối phó là Triệu Phong, việc này đương nhiên khiến bọn thanh y lão giả rất vui.

- Tiểu tử, giao không gian trữ vật ra đây, Lam Lân Tộc sẽ tha cho ngươi một mạng.

Hồ Tang mắt rực cháy nhìn Triệu Phong.

Đương nhiên hắn nhận ra bọn Triệu Phong và Hỏa Dực Tộc vào trong sơn động chắc chắn có thu hoạch. Thực lực của Hỏa Dực Tộc mạnh không dễ đối phó. Ngụy Kha và Mã Linh Thi lại là người của Lam Lân Tộc, hắn không tiện công khai cướp đoạt. Chỉ có Triệu Phong tu vi thấp kém, không có thế lực gì là dễ hạ thủ nhất.

Phía sau hắn, hai vị cường giả Chân Thần của Lam Lân Tộc cũng bước ra, áp lực vô hình ập về phía Triệu Phong.

Rõ ràng đại ca của Hồ Thành có địa vị không tầm thường trong các thiên kiêu Chuẩn Thần Lam Lân Tộc. cường giả Chân Thần trong tộc đương nhiên bảo vệ hắn, không bận tâm tới lời của Ngụy Kha và Mã Linh Thi.

- Các ngươi…

Ngụy Kha hơi run lên, không biết nên nói gì, nhìn Triệu Phong với chút áy náy.

- Tránh ra, nếu không sẽ xử ngươi tội phản đồ!

Hồ Tang lạnh lùng nhìn Ngụy Kha.

Tuy cùng là thiên tài Chuẩn Thần Lam Lân Tộc nhưng Ngụy Kha đâu có thể bì được với hắn.

Ầm!

Hồ Tang giơ tay phải lên, thần lực trào dâng, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc đó, cả mặt đất khẽ rung, rồi chấn động càng ngày càng mạnh.

Cuối cùng mặt đất rung chuyển dữ dội, chỉ thấy phía chân trời tối sầm lại, yêu khí khủng khiếp tràn tới.

- Đó là…yêu triều?

Hồ Tang sững người kinh hãi nhìn về phía đó.

Cũng như vậy, người của Lam Lân Tộc và Hỏa Dực Tộc đều vô cùng kinh hãi nhìn đoàn chủng tộc Thái Cổ với số lượng khủng bố phía xa. Họ chưa từng nghe nói trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh lại có yêu triều.

Tu vi của những chủng tộc Thái Cổ kia tuy không mạnh, nhưng số lượng lại vô cùng khủng bố.

- Đi thôi!

Thanh y lão giả và người Hỏa Dực Tộc lập tức bỏ đi.

- Đệ đệ, mau đi thôi!

Hồ Tang nói rồi cùng đám người Lam Lân Tộc bỏ đi.

- Các ngươi còn ở đó làm gì?

Cường giả Chân Thần Lam Lân Tộc quát Ngụy Kha và Mã Linh Thi.

- Tiểu tử, hôm nay tha cho ngươi!

Hồ Thành hầm hầm gườm Triệu Phong.

Vút!

Triệu Phong cũng không ở lại, bay về một hướng nào đó. Không ai nhận ra vào lúc nguy hiểm này trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười.

Đàn chủng tộc Thái Cổ kia đương nhiên đều là linh sủng của Triệu Phong. Chúng lúc nào cũng ẩn mình ở gần Triệu Phong nghe hiệu lệnh.

- Người của Hỏa Dực Tộc.

Triệu Phong nhắm đúng hướng thanh y lão giả rồi đuổi theo.

Rất nhanh thú triều đã đuổi hướng, đuổi theo hướng của người Hỏa Dực Tộc.

Vút!

Triệu Phong biến thành một đạo kim quang bay vút đi.

Tốc độ của hắn căn bản không thua kém thanh y lão giả. Hơn nữa đây là Mộng Cảnh Thái Cổ, tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi kịp đám người Hỏa Dực Tộc.

- Triệu Phong?

Thanh y lão giả mặt đầy chấn kinh nhìn nam tử tóc kim trước mắt. Chỉ Huyền Quang viên mãn nhưng lại đuổi kịp mấy người hắn, đúng là không thể tin nổi.

- Nguy rồi, thú triều đang đuổi về phía chúng ta.

Lúc này, một Chuẩn Thần Hỏa Dực Tộc bỗng kêu lên.

Ba người mặt biến sắc, thú triều sao có thể đột ngột thay đổi hướng đuổi theo bọn hắn được? Trừ phi đó không phải thú triều, mà những chủng tộc Thái Cổ này nghe lệnh của ai đó.

Nghĩ thế ba người sắc mặt kinh hãi nhìn Triệu Phong, hàn ý từ dưới chân chạy khắp cơ thể.

- Ở lại hết đi!

Từ ngón tay trỏ của Triệu Phong trào ra mọt luồng thần lực huyết mạch Thái Cổ mạnh mẽ, đồng thời hủy diệt viêm lôi chi lực cũng bao quanh.

Muốn giữ bọn thanh y lão giả thì Triệu Phong đương nhiên không thể không dùng hết thực lực.

- Diệt Địa Chỉ!

Một đạo chỉ quang cùng với cơn bão tố lôi quang vô cùng vô tận giống như cột chống trời bắn ra.

Hai Chuẩn Thần Hỏa Dực Tộc bị một đòn của Triệu Phong đánh trọng thương, nhìn Triệu Phong với ánh mắt không tin nổi, sao hắn có thể mạnh như vậy?

Uỳnh!

Toàn thân thanh y lão giả được bọc trong lôi điện, phá vỡ công kích của Triệu Phong, không hề bị thương thế gì.

- Hừ, ta không biết ngươi đã thu phục chủng tộc Thái Cổ như thế nào, nhưng ngươi chỉ là Huyền Quang viên mãn cũng muốn chặn bọn ta sao?

Thanh y lão giả tuy kinh ngạc về thủ đoạn của Triệu Phong, nhưng hắn vẫn còn rất tỉnh táo.

Thú triều đương nhiên khủng khiếp nhưng tốc độ của những chủng tộc Thái Cổ kia kém hắn rất nhiều. Chỉ cần giết được Triệu Phong thì mọi việc sẽ được giải quyết.

- Lôi Minh Điện Quang!

Thanh y lão giả vung song quyền, lôi quang trong trời đất biến thành một con cự thú Hồng Hoang oanh kích Triệu Phong.

- Thần Mâu Phục Chế!

Triệu Phong mỉm cười, con mắt trái lóe ánh mộng huyễn, vô số làn sóng màu kim nhạt tỏa ra.

Uỳnh uỳnh!

Một con cự thú lôi điện cuồng bạo dị thường lao ra từ trong con mắt trái của Triệu Phong.

- Sao có thể như vậy? đây là chiến kỹ Lôi Minh Điện Quang của ta!

Thanh y lão giả chấn kinh, sững sờ nhìn hai luồng lôi điện hủy diệt lao vào nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.