Chương trước
Chương sau
Tiếng nổ vang trời kia, khiến cho những thiên tài Thánh Địa, đều cảm thấy tâm kinh đảm hàn.

Khu vực sân nhỏ trước Tàng Thư Phòng, đã hóa thành một mảnh đất khô cằn.

Kim diễm huyết quang, hừng hực thiêu đốt.

Bất luận là thanh niên sáng ngời hay là Triệu Phong, đều không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả mảnh vụn thi thể cũng không nhìn thấy.

Thiên tài Thánh Địa ở xung quanh, đều không đành lòng.

Bất luận là Triệu Phong, hay là Ôn Lạc An, đều là những đại hắc mã trong Bán Thần Di Viên lần này.

- Ngọc thạch câu phần, đáng tiếc…

Nam Cung Thánh nhìn qua khung cảnh kim diễm huyết qua kia, chỉ thấy tất cả đã bị chôn vùi, hóa thành tro bụi, không còn để lại bất cứ dấu vết gì.

Không thể không thừa nhận, huyết mạch thần thoại của Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, có thể nói là vô cùng yêu nghiệt nghịch thiên.

Dưới sự đả kích thảm khốc liên tục của Nam Cung Thánh và Khóa Không Chi Mâu, vậy mà còn có thể cường ngạnh giết đến chỗ Triệu Phong, sau đó phát động ngọc thạch câu phần.

Ầm…

Chỗ không gian Bán Thần Di Viên mơ hồ rung động, trong hư không, lưu quang dị sắc chớp động.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu ngồi trên lưng dị thú Vương Giả, phi thân chạy tới.

Cùng đuổi tới, còn có Mộng Hi.

- Đều chết rồi sao?

Mộng Hi có chút thất thần, trước khi di viên đóng cửa, nàng có chút chật vật mỏi mệt, nên đã từ bỏ việc chiến đấu.

- Tặc miêu, chủ nhân của ngươi đã vẫn lạc rồi, không bằng làm linh sủng của ta đi.

Đôi mắt dễ thương mê ly như mộng ảo của Mộng Hi, chợt hướng về phía Tiểu Tặc Miêu.

Con tặc tiêu này, mặc dù bị nàng ghi hận tức giận, nhưng nếu có được một đầu Linh sủng cơ linh siêu phàm như vậy, cho dù là Mộng Hi, cũng khó tránh khỏi bị động tâm.

Meo ô…

Tiểu Tặc Miêu nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn về phía tầng mây trên không trung.

Men theo ánh mắt của nó, mọi người đều nhìn về phía không trung.

- Đó là…

Trên tầng mây trên trời, có một thanh niên tóc lam đang phiêu phù, sau lưng là đôi Phong Lôi Chi Dực, bên ngoài thân thể nổi lên một tầng lam quang.

Sắc mặt của thanh niên tóc lam kia có chút tái nhợt, vẻ mặt suy yếu cực độ.

- Triệu… Triệu Phong…

Đám người Nam Cung Thánh, Mộng Hi, cực kỳ sợ hãi.

Không sai.

Thanh niên tóc lam trên tầng mây kia, chính là Triệu Phong.

- Lôi Lực Phi Độn thuật.

Vẻ mặt Triệu Phong tràn ngập lạnh lùng, Phong Lôi Chi Dực sau lưng huyễn vũ chấn động, hóa thành mơ hồ.

Vụt...

Phong Lôi Chi Dực lóe lên trong hư không, có cảm giác như phá vỡ gông cùm xiềng xích không gian.

Khoảnh khắc tiếp theo, Phong Lôi Dực Quang đã xuất hiện bên cạnh Nam Cung Thánh.

- Triệu Phong.

Nam Cung Thánh hô nhỏ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Phong Lôi Dực Quang trên lưng thanh niên tóc lam.

Ngoại trừ một vài tồn tại như Nam Cung Thánh và Mộng Hi ra, không có người nào có thể thấy rõ Lôi Dực Phi Độn thân pháp của Triệu Phong.

Trong đồng tử của Tiểu Tặc Miêu, hiện lên một tia dị quang.

Qủa thật.

Chiêu “Lôi Dực Phi Độn thuật” này của Triệu Phong, chính là bắt nguồn từ bí kỹ cao thâm Phong Lôi Chi Dực.

Thế nhưng, không khó để nhìn ra, thân pháp phi động này đã tham khảo Độn Không của Tiểu Tặc Miêu và thân pháp không gian của Nam Cung Thánh.

Trên thực tế.

Lúc đuổi giết Đồ Cửu Sâm dưới Nhân Ngư Thần Điện, “Lôi Dực Phi Độn thuật” này đã có hình thức ban đầu.

Sau đó.

Triệu Phong lại lĩnh ngộ được ý chí Vương Giả, quan sát thân pháp không gian của Nam Cung Thánh, rốt cuộc hoàn thành “Lôi Dực Phi Độn thuật” này.

Khoảnh khắc trước khi thanh niên sáng ngời tự bạo, ngọc thạch câu phần, Triệu Phong đã có cảm ứng.

Thần Linh Nhãn của hắn, có thể nắm rõ mỗi một biến hóa tức giận trong huyết mạch và chân nguyên của thanh niên sáng ngời.

Cho nên.

Vào thời khắc mấu chốt, Triệu Phong đã thi triển “Lôi Dực Phi Độn thuật”, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp.

Dù vậy.

Triệu Phong cũng phải thừa nhận vài tia dư âm tự bạo của Ôn Lạc An, bị thương cũng không nhẹ.

Vụt...

Tầng thủy quang u lam bên ngoài thân thể Triệu Phong, lưu chuyển không thôi, chữa trị thương thế của hắn.

- Nam Cung sư huynh, đây là phần của huynh.

Triệu Phong buông tay, giao mười gốc Tử Thánh Lệnh và một khối Nhân Ngư Lệ Tinh cho Nam Cung Thánh.

Mọi người ở đây nhìn thấy một màn này, trong mắt như muốn lồi ra ngoài.

Mộng Hi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, khó trách Nam Cung Thánh lại ra sức chặn giết Ôn Lạc An thay cho Triệu Phong như vậy.

Bởi vậy cho nên.

Nàng và Ôn Lạc An chỉ mới mưu đồ, còn chưa kịp ra tay thì đã bị Triệu Phong và Nam Cung Thánh, tiên hạ thủ vi cường, đánh cho trở tay không kịp.

- Ngươi, rất mạnh…

Nam Cung Thánh tiếp nhận Tử Thánh Lệnh và Nhân Ngư Lệ Tinh, liếc nhìn Triệu Phong một cái thật sâu.

Hắn tất nhiên cũng nhìn ra được “Lôi Dực Phi Độn thuật” của Triệu Phong, có tham khảo một số nguyên lý không gian thân pháp của hắn.

Lần đầu tiên hắn chú ý đến Triệu Phong, chính là ở Vạn Bảo Lâu.

Huyết mạch đồng tử của Triệu Phong, vượt không mà đến, thu lấy “Tỏa Thiên Cung”.

Lúc đó, hắn đã có chút lưu ý đối với vị sư đệ cùng Tông này.

- Nam Cung sư huynh khen nhầm rồi, ngươi mới là đệ nhất thiên tài Thánh Địa.

Triệu Phong khách sáo nói.

Nếu như không có Nam Cung Thánh hỗ trợ, đơn đả độc đấu thì hắn không thể nào là đối thủ của thanh niên sáng ngời.

Ở phía bên kia.

Trên kiều nhan xinh đẹp của Mộng Hi, có một tia hậm hực không cam lòng, cũng có vài phần kiêng kỵ.

Triệu Phong và Nam Cung Thánh cũng không ra tay với Mộng Hi.

Bởi sư tôn của Mộng Hi, chính là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, có người nào lại nguyện ý đắc tội với nàng?

Meo meo!

Tử Lân ngọc giác trong tay Tiểu Tặc Miêu bay lên, rơi vào tay Mộng Hi.

Di viên đã sắp đóng cửa rồi.

Tử Lân ngọc giác này cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, trừ phi đợi đến năm trăm sau, chờ Bán Thần Di Viên lần sau mở ra.

- Hừ!

Mộng Hi tiếp lấy Tử Lân ngọc giác, dường như không quá quan tâm, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Phong nhiều lần, giống như muốn nhớ kỹ cừu nhân này.

Ánh mắt của Triệu Phong, vẫn dừng lại trên mảnh kim diễm huyết quang vẫn còn đang thiêu đốt kia.

- Ôn Lạc An.

Triệu Phong chậm rãi mở miệng nói:

- Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đổi lại vai trò. Ai là con mồi, ai là thợ săn, còn chưa biết trước đâu.

Lời này vừa nói ra.

Đám thiên tài ở đây, đều cảm thấy tâm thần đại chấn.

Rất nhiều người lúc này mới chú ý, mảnh kim diễm huyết quang kia, mặc dù đã ảm đạm hơn phân nửa, nhưng vẫn thiêu đốt hừng hực, còn chưa bị dập tắt.

Ô...ô...ô...n...g!

Mảnh kim diễm huyết quang kia, bỗng nhiên co rút lại, hình thành một đoàn kim diễm huyết quang, rung động chập chờn, hóa thành thanh niên sáng ngời được huyết quang kim diễm bao phủ.

- Cái gì?

Những thiên tài Thánh Địa ở đây, đều kinh hãi nghẹn ngào.

- Dục hỏa trọng sinh ư?

Mộng Hi nhìn qua thân hình của thanh niên sáng ngời, dần dần ngưng thực, kim diễm huyết quang trên người cũng thu liễm lại.

Ôn Lạc An, sắc mặt trắng như tờ giấy, nửa quỳ trên mặt đất.

Triệu Phong chợt phát hiện.

Tu vi của Ôn Lạc An, từ Đại Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, rơi xuống Đại Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ, suýt chút nữa là rơi xuống cấp độ Tiểu Đan Nguyên Cảnh rồi.

Nhưng lúc này.

Triệu Phong cũng vô lực ra tay với thanh niên sáng ngời.

Đồng lực của hắn, gần như đã hao hết, nguyên khí hao tổn rất lớn.

- Triệu Phong, trận chiến của chúng ta, bây giờ mới bắt đầu. Nếu không phải ở trong Bán Thần Di Viên này, nếu không phải có Nam Cung Thánh trợ giúp, ngươi đã sớm chết trong tay ta rồi.

Trên gương mặt tái nhợt của Ôn Lạc An, tràn ngập vẻ không cam lòng.

Đúng lúc này…

Ô...ô...ô...n...g!

Không gian Bán Thần Di Viên lắc lư, toàn bộ không gian, đều bị một tầng thải huy lưu ly bao phủ.

Vụt...

Bên trong di viên, phần đông thân ảnh thiên tài, đều biến thành ảm đạm trong suốt, biến mất khỏi mảnh lâm viên của Bán Thần.

Triệu Phong ở trong đám người, cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn hùng vĩ của “ý chí Bán Thần”.

- Đáng tiếc, lực lượng ý chí của bản tôn Bán Thần đã dung hợp làm một thể với di viên, chỉ tuân theo quy tắc lúc còn sống lưu lai.

Tàn niệm Côn Vân lẩm bẩm.

Ý chí của Bán Thần, vô cùng công bình công chính, giống như “Thiên Đạo” trong di viên, không có ý thức tư duy độc lập, hết thảy đều tuân theo quy tắc bản năng.

Triệu Phong minh bạch.

Nếu như có được luồng ý chí Bán Thần này, như vậy tàn niệm Côn Vân, sau khi Tích Huyết Trọng Sinh, sẽ có hi vọng khôi phục thực lực Bán Thần.

Vụt...

Thân hình Triệu Phong dần ảm đạm trong suốt, sau đó biến mất khỏi di viên.

Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Một luồng ý chí Bán Thần kinh thiên, mang theo sức mạnh to lớn vô biên, áp bách mà đến.

Thân hình Triệu Phong khựng lại, phảng phất như bị cố định trong hư không.

- Không tốt.

Sắc mặt Triệu Phong đại biến.

Hắn biết, ý chí Bán Thần, chính là Thần Linh, Chúa Tể của tất cả mọi thứ trong di viên này.

Nếu như ý chí Bán Thần muốn giết một người, e rằng cho dù là Vương Giả Hư Thần Cảnh, cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Giờ khắc này.

Tàn niệm Côn Vân và Bán Thần tinh huyết ở bên trong Bích U Linh Hồ, cũng đều mơ hồ run rẩy.

Cũng may.

Luồng sức mạnh to lớn hùng vĩ này, chỉ dừng lại trên người Triệu Phong chừng nửa nhịp hô hấp.

Một nhịp hô hấp sau.

Vụt...

Thân ảnh Triệu Phong đã trở nên ảm đạm trong suốt, biến mất khỏi di viên.

Tại Chân Vũ Thánh Địa, Vạn Cổ thánh phong.

Trên đỉnh ngọn núi đổ nát thê lương.

Vụt...

Cả một đám thiên tài Thánh Địa, đều từ trong Bán Thần Di Viên đi ra.

- Cuối cùng cũng ra rồi, lần này di viên mở ra, thu hoạch cũng không tệ.

Trong đám người, vang lên một số thanh âm nghị luận.

Vụt...

Thân hình Triệu Phong cũng xuất hiện trong đám người.

Không người nào lưu ý việc Triệu Phong hiện thân chậm hơn tất cả mọi người một chút.

Trên trán của hắn, ứa ra một tia mồ hôi lạnh.

Khoảnh khắc cuối cùng, tia ý chí Bán Thần áp bách giáng lâm, quả thực khiến hắn sợ hãi sâu sắc.

- Triệu sư đệ, lần này di viên mở ra, ngươi có thể xem là đại hắc mã thành danh rồi.

Đám người Thần Dịch Lâm, Giang Phàm, cũng dùng ánh mắt thân thiện nhìn Triệu Phong.

- Lần này di viên mở ra, may nhờ có Triệu sư đệ hỗ trợ.

- Đúng vậy, nếu không có Triệu sư đệ, chúng ta sẽ không thành công chiếm đóng Vương quốc Nhân Ngư được.

Đám người Thần Dịch Lâm, Giang Phàm, đều rất kính phục và cảm kích Triệu Phong, thậm chí còn có chút sùng bái.

Bên phía Huyền Chân Thánh Tông.

Triệu Phong lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Dưới sự dẫn dắt của Triệu Phong, đám người Thần Dịch Lâm đã thành công chiếm đóng Vương quốc Nhân Ngư, đạt được Nhân Ngư Lệ Tinh, Huyễn Thần Tửu, phục chế lại thành công của mấy ngàn năm trước, khiến cho không ít người cực kỳ hâm mộ.

- Triệu sư đệ, cảm ơn Tử Thánh Lệnh và Nhân Ngư Lệ Tinh của ngươi.

Nam Cung Thánh cười nói.

Tử Thánh Lệnh, chính là loại trân phẩm dễ dàng bổ sung năng lực huyết mạch của hắn, thu hẹp khoảng cách chênh lệch huyết mạch với Mộng Hi và thanh niên sáng ngời, tăng cường năng lực huyết mạch phòng ngự.

Mà Nhân Ngư Lệ Tinh, lại có tác dụng trợ giúp hắn gột rửa cảnh giới.

Dù sao thì Nam Cung Thánh cũng chỉ mới thai nghén thành ý chí Vương Giả trong thời gian ngắn.

Triệu Phong chỉ khẽ gật đầu.

Hắn đoán chừng, không bao lâu nữa, Nam Cung Thánh sẽ tấn chức Vương Giả Hư Thần Cảnh.

Trên đỉnh Thánh phong.

Triệu Phong trở thành tiêu điểm hấp dẫn sự chú ý của phần đông thiên tài, không ít nữ thiên tài, cũng lén nhìn trộm hắn.

Trong đám người, chỉ có Nam sư huynh và Đổng Kiếm là sắc mặt có vẻ khó coi.

Từ lúc mới tiến vào di viên, Triệu Phong không cùng đội với bọn hắn, đã bị đám người Nam sư huynh cười lạnh khinh bỉ.

Nhưng lúc này…

Một vài thiên tài trong đội ngũ của Nam sư huynh, đều không khỏi có chút hối hận.

Đổng Kiếm càng hối hận đến phát điên.

Hắn và Triệu Phong đều xuất thân môn hạ của Đoan Mộc Đại Đế, nếu như lúc ấy đi theo Triệu Phong, vậy thì ít nhất cũng có thể được phân chia một phần lợi ích trong Vương quốc Nhân Ngư.

Vụt...

Trên đỉnh Thánh phong.

Một vài trưởng bối của các Tông phái, ít nhất là cấp bậc Vương Giả, đồng loạt hiện thân.

Bọn họ, phần lớn đều quan tâm tới an nguy và thu hoạch của đám hậu bối.

Bên phía Huyền Chân Thánh Tông, đám người Nam Cung Thánh, Triệu Phong, Thần Dịch Lâm, đều thu hoạch tương đối kha khá, xem như là người chiến thắng trong Bán Thần Di Viên lần này.

Những Vương Giả Đại Đế kia, sau khi biết được biểu hiện của Triệu Phong trong di viên, đều vô cùng ngoài dự liệu.

Luận thu hoạch, Triệu Phong và Nam Cung Thánh không phân cao thấp, thậm chí còn hơi thắng một chút.

Đương nhiên.

Không ai biết là Triệu Phong đã đạt được Bán Thần tinh huyết.

Nửa canh giờ sau…

Triệu Phong từ trong đội ngũ của Huyền Chân Thánh Tông, trở về chỗ ở trên Linh phong của mình.

- Chủ nhân…

Vừa mới trở về phòng, bên trong Bích U Linh Hồ, chợt truyền đến âm thanh của tàn niệm Côn Vân, trong âm thanh dường như có chút hưng phấn run rẩy.

Chuyện gì?

Thần niệm của Triệu Phong, thăm dò Bích U Linh Hồ bên trong tcg.

Vừa nhìn qua một lượt, hắn liền sợ hãi hét lên.

Bên trong Bích U Linh Hồ, ngoại trừ tàn niệm Côn Vân và Bán Thần tinh huyết ra, còn có một luồng lực lượng tinh thần đặc biệt.

- Ý chí Bán Thần.

Tâm hồn Triệu Phong, lập tức cảm thấy một hồi áp lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.