Chương trước
Chương sau
Triệu Phong vừa đến, liền khiến cho đám người trước Lục Vu Tháp oanh động một trận.

- Triệu Phong, một trong năm đại thiên kiêu cái thế của Chân Long Hội kỳ này!

Trong đó có vài người, liếc mắt liền nhận ra thân phận của hắn.

Lúc này, Thánh Vực Chân Long Hội đã chấm dứt hơn nửa năm, uy danh thiên kiêu cái thế, đã truyền xa khắp nơi thế giới Tông môn trên Đại lục.

Trong năm đại thiên kiêu cái thế, Vũ Thiên Ngô và Triệu Phong là có uy danh và thực lực cường thịnh nhất, được tôn sùng là hai đại Thiên Kiêu Chi Vương đương thời, đứng ở đỉnh phong của thời đại này.

Ánh mắt Triệu Phong thoáng đảo qua một vòng, liền nhìn thấy một vài thân ảnh quen thuộc.

Trong số này có Kim Thái tử, Thiên Vân Chi của Đại quốc Thiên Bồng, thậm chí còn có Thủ tịch Đệ tử của Thiên Nguyên Tông – một trong Thập Đại Tông Phái, Mạc Thiên Y!

Ngoài ra, còn có một vài thân ảnh, Triệu Phong thoạt nhìn cũng có chút quen mắt.

Bên cạnh Kim Thái tử, một đạo thân ảnh xinh đẹp mặt đeo hắc sa, lẳng lặng đứng yên, khí tức biến ảo quỷ dị, không thể nhìn rõ chân tướng.

Mà khoảnh khắc khi nữ tử hắc sa kia nhìn thấy Triệu Phong, thân thể có chút cứng đờ.

- Triệu Phong, không ngờ ngươi lại có thể từ trong truyền thừa vực ngoại trở về! Chẳng biết Vũ Phi sư muội hiện tại đang ở nơi nào?

Vẻ mặt Mạc Thiên Y tràn đầy khiếp sợ, nhất thời thốt lên, giương mắt nhìn chằm chằm Triệu Phong.

Hắn ở Lục Vu Tháp này chờ đợi, một trong những mục tiêu đó là muốn biết tình hình sinh tử của Triệu Vũ Phi hiện tại.

Sau khi Thánh Vực Chân Long Hội kết thúc, Triệu Vũ Phi tiến vào truyền thừa vô danh, mãi vẫn không có phản hồi Đại lục. Nhưng Thiên Nguyên Tông vẫn chưa từ bỏ hy vọng, muốn dốc hết các loại biện pháp để tìm kiếm Triệu Vũ Phi, xác định tình hình hiện tại của nàng.

Nghe Mạc Thiên Y nhắc tới, một ít cao nhân Chân Linh Cảnh ở đây, đặc biệt vài vị khí tức cao tới Chân Chủ Cấp kia, nhất thời đều dựng thẳng lổ tai lên.

Chân Long Hội kỳ này, đạt tới đỉnh phong cường thịnh thiên cổ chưa từng có, không chỉ có Tứ Đại Truyền Thừa đều buông xuống, thậm chí còn hiện ra một cái truyền thừa vô danh cường đại nữa.

Nhưng mà cho đến nay, hai người tiến vào truyền thừa vô danh đều không thuận lợi trở về! Mà hiện tại, một người trong đó đã từ trong truyền thừa vô danh cường đại kia thành công trở ra, điều này tuyệt đối khiến cho ngoại nhân vô cùng hiếu kỳ, thậm chí còn gác bỏ cả thân phận mà đi nghe trộm nữa.

- Mạc Thiên Y!

Triệu Phong chỉ hơi mỉm cười, cũng không có lập tức trả lời câu hỏi của Mạc Thiên Y.

Trước Lục Vu Tháp còn có không ít người tạp nham, Triệu Phong làm sao có thể dễ dàng để lộ ra tin tức liên quan tới truyền thừa vô danh chứ?

Mạc Thiên Y thoáng có một tia xấu hổ, biết rõ mình đã quá nóng vội rồi. Trong trường hợp lúc này, lại đi hỏi chuyện cơ mật như vậy, hiển nhiên là rất không thỏa đáng!

Một vài người dựng thẳng lổ tai lên, chuẩn bị nghe một ít chuyện cơ mật, tự nhiên khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Vài vị Chân Chủ Cấp trong đó, cặp mày hơi nhíu lại, dường như như có chút bất mãn.

Triệu Phong khoanh tay mà đứng, cười khẽ tự nhiên. Lấy thực lực hiện tại của hắn, căn bản cũng không cần e ngại bất kỳ ai.

- Triệu huynh, có thể ở nơi này gặp lại ngươi, quả thật nằm ngoài dự liệu của ta! Có lẽ các trưởng bối của Thiên Nguyên Tông cũng sẽ cảm thấy rất kinh hỉ!

Mạc Thiên Y mang theo ý cười, cùng Triệu Phong chào hỏi một tiếng.

Hắn cũng không có lập tức truy vấn chuyện truyền thừa vô danh nữa.

Rất nhanh, một đám các thiên tài như Kim Thái tử, Thiên Vân Chi, đều tiến đến chào hỏi Triệu Phong.

Kể cả một ít cường giả hoặc thiên tài mà Triệu Phong không biết cũng đều đi tới bắt chuyện, tự mình giới thiệu.

Đối với mọi người mà nói, có thể cùng vị thiên kiêu cái thế danh chấn Đại lục này bắt chuyện, đó là một loại vinh hạnh vô cùng, một đám sau khi trở về, đều có thể khoe khoang một trận rồi.

Triệu Phong bộ dáng không thân thiết cũng không cự tuyệt, cùng trao đổi với một ít cường giả ở đây.

- Chư vị đều ở đây chờ đợi, chẳng biết vị Trí giả trong Lục Vu Tháp kia, hiện tại tình huống như thế nào rồi?

Triệu Phong dò hỏi.

Rất hiển nhiên, những người muốn gặp Lục Vu Trí giả có rất nhiều, phần lớn đều có vấn đề muốn thỉnh giáo chỉ điểm, hoặc là cần Trí giả bói toán suy tính.

Trong đó, Thiên Vân Chi thì muốn tự mình tiếp kiến, cảm tạ Trí giả năm đó đã chữa thương cho mình, hơn nữa còn muốn tìm được một ít chỉ điểm mới.

Mà Mạc Thiên Y – vị Thủ tịch Đệ tử của Thiên Nguyên Tông, thì lại là thay trưởng bối trong Tông môn tới hỏi thăm, một trong số đó, chính là chờ đợi Trí giả trả lời thuyết phục tình trạng hiện tại của Triệu Vũ Phi.

- Trí giả trong mấy tháng gần đây vẫn luôn một mực bế quan, nghe nói là đang toàn lực thôi diễn một ít dự cảm thiên địa, quan hệ đến vận mệnh của cả Đại lục!

- Về phần Trí giả đến khi nào xuất quan, cũng không ai biết trước được, có lẽ còn cần một đoạn thời gian nữa!

- Đúng vậy! Chúng ta cũng đang đợi Trí giả xuất quan, đây chính là một cơ hội lớn a!

Mọi người bảy miệng tám lưỡi nói.

Sau khi Triệu Phong nghe xong, đại khái đã hiểu được tình huống hiện tại.

Nói đến cùng, lúc này cũng giống như đang xếp hàng vậy, mọi người ở đây, đều đang xếp hàng chờ đợi.

- Ta sắp tới còn phải luyện chế Hắc Ám Quang Luân, cần nhanh chóng phản hồi Tổng đà Thiết Huyết Giáo…

Sắc mặt Triệu Phong lộ vẻ suy tư.

Hắn không thể đợi quá lâu được, nhưng nếu lúc này lên đường rời đi, cũng có khả năng bỏ qua mất cơ hội Trí giả xuất quan.

Sau khi Lục Vu Trí giả xuất quan, có khả năng lại ra ngoài dạo chơi, đến lúc đó muốn tìm ông ta cũng giống như mò kim đáy biển vậy.

Vụt vụt…

Một lúc sau, Khương Tam Phong và Điệp Diệp mới bay đến nơi, đứng ở hai bên sau lưng Triệu Phong.

- Đà chủ, để ta thử xem! Có lẽ nếu Trí giả biết thiên kiêu cái thế số một số hai Đại lục đến đây, cơ duyên sở trí, sẽ sớm xuất quan!

Khương Tam Phong cười nói.

Hắn đang nóng lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày hộ tống Triệu Phong trở về Thiết Huyết Giáo.

Triệu Phong cũng không phản đối, cơ bản là ngầm đồng ý để Khương Tam Phong qua đó thử xem.

- Tế ti Lục Vu Tháp, làm phiền thông báo một tiếng, Đà chủ Phân đà Thiên Hà của Thiết Huyết Giáo, thiên kiêu cái thế Đại lục, Triệu Phong, xin được tiếp kiến!

Khương Tam Phong ngẩng đầu, cao giọng hét lớn, hướng về phía các thân ảnh trên Lục Vu Tháp mà nói.

Lục Vu Tháp, ngoại trừ vị Trí giả thần bí truyền kỳ kia, còn có một ít cường giả và Tế ti khác nữa.

- Một trong năm đại thiên kiêu cái thế?

Một ít thân ảnh trên Lục Vu Tháp có chút ngạc nhiên, một vài người thậm chí tò mò nhìn xuống một cái.

Dù sao ở trong Lục Vu Tháp, nói về năng lực bói toán suy tính cũng không chỉ có một mình Trí giả.

- Tại trong thời đại đỉnh phong, năm vị thiên kiêu cái thế lực áp mấy chục cái thời đại, dẫn dắt long vận khổng lồ, chưởng khống vận mệnh tương lai của Đại lục!

Một ít Tế ti cũng biết được một ít thiên cơ.

Cho nên, Triệu Phong hiện thân, liền khiến cho một vài đại năng trong Lục Vu Tháp vô cùng hiếu kỳ, thậm chí dẫn phát nên một trận kinh hãi.

Trong đó, mấy vị cường giả trong giới bói toán, ánh mắt nhấp nháy, giương mắt nhìn Triệu Phong, căn cứ một ít dấu vết như “tơ nhện lông ngựa” hiện có, không khỏi bắt đầu tiến hành suy tính.

Chẳng qua, đại bộ phận mấy người bói toán cũng đều không hề có kết quả.

Nhưng lại có một vị lão nhân râu bạc trong số đó, cặp mắt đóng chặt, thân hình có chút run rẩy nhè nhẹ, tiến độ suy tính mãi vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

- Ọc…

Lão nhân râu bạc suy tính đến cực hạn, khóe miệng tràn ra một tia vết máu.

- Đại sư!

Một ít Tế ti bên cạnh đều thất sắc, vội vàng đỡ lấy hắn.

- Không hổ là thiên kiêu cái thế! Trí giả từng nói, bọn họ dẫn dắt mấy chục thời đại đỉnh phong, có sự tương liên vô cùng chặt chẽ với thiên cơ!

Lão nhân râu bạc lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn dò xét gã thiếu niên tóc lam phía dưới.

Chút rối loạn ngắn ngủi trên Lục Vu Tháp, khiến cho mấy chục người đứng chờ ở phía dưới, hai mặt nhìn nhau.

Không thể nào ngờ nổi, vị lão giả có thể nói là tồn tại Đại sư trong giới bói toán, ý đồ tiến hành suy tính đối với Triệu Phong, lại bị phản phệ đến hộc máu như vậy!

Bản thân Triệu Phong thì lại không chút cử động, đứng yên tại chỗ, cũng không có để ý tới đám Tế ti ở trên tháp.

- Lục Vu Trí giả tiền bối, Đà chủ của chúng ta có chuyện rất trọng yếu muốn thỉnh giáo Trí giả. Mong rằng có thể dàn xếp một chút!

Khương Tam Phong nhân cơ hội này liền nói lớn.

Lời ấy vừa ra, đám người trước Lục Vu Tháp cũng không khỏi lộ ra vẻ chờ mong.

Có lẽ thiên kiêu cái thế đến tiếp kiến có thể khiến cho Lục Vu Tháp mở ra một lần đặc quyền nào đó.

Chỉ có vị nữ tử hắc sa ở bên cạnh Kim Thái tử kia, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.

Trên Lục Vu Tháp, vị đại sư râu bạc kia, ho khan một tiếng, đáp lời:

- Trí giả lần này trước khi bế quan đã từng nói, thời cơ vừa đến, ngài ấy tự nhiên sẽ hiện thân! Lão hủ tuy rằng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với thiên kiêu cái thế, chỉ tiếc là cũng không thể giúp được…

Mọi người dưới tháp nghe thấy vậy, cũng không khỏi có chút thất vọng.

Triệu Phong sủng nhục không sợ hãi, ánh mắt khẽ chuyển một cái, rơi xuống trên người nữ tử hắc sa bên cạnh Kim Thái tử.

- Vương phi đại nhân, đã lâu không gặp!

Hắn giống như cười chế nhạo, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu qua tấm hắc sa trước mặt vị nữ tử thân hình xinh đẹp kia.

- Ngươi!

Nữ tử hắc sa có chút giật mình, chợt hừ lạnh một tiếng, vén lên tấm hắc sa che mặt, lộ ra ngọc nhan tuyệt mỹ quốc sắc thiên hương.

Nữ tử thân hình xinh đẹp kia, mỗi một cái hô hấp, mỗi một cái thần vận, đều toát ra một loại cảm giác thanh mị, hấp dẫn đến cực hạn!

- Cầm Vương phi!

Một ít cường giả chờ đợi ở đây, nhất thời cả kinh một hồi.

Có lẽ đại đa số mọi người cũng đều không biết, ngay cả đương kim Cầm Vương phi của Đại quốc, lúc này cũng đang chờ Trí giả xuất quan!

- Ngay cả Cầm Vương phi thân là đệ tử thân truyền của Trí giả cũng phải đứng chờ, xem ra lần này không có dễ dàng bái kiến Trí giả rồi!

Không ít người thở dài cay đắng.

Theo sự hiển lộ của Cầm Vương phi, không khí tại đây lập tức có chút khẩn trương.

Dưới tháp, Triệu Phong và Cầm Vương Phi đứng xa xa giằng co.

Nhất là Cầm Vương phi, trên mặt cũng không che giấu nổi sự căm thù lạnh lùng, khí tức Chân Chủ Cấp cường đại trên người, cũng phát ra không giữ lại chút nào.

Nhớ đến năm xưa, tràng diện Triệu Phong ở trước mặt mọi người khống chế Cầm Vương phi, đã từng oanh động cả Đại quốc.

Thân phận địa vị cao quý như Cầm Vương phi, đã từng khi nào chịu qua sự sỉ nhục như vậy?

Hôm nay cừu nhân gặp lại, chính là một trận đối chiến mãnh liệt.

- Triệu Phong, lệnh truy nã của Hoàng thất đối với ngươi, đến nay vẫn chưa hủy bỏ!

Cầm Vương phi cũng không hề có một tia khách khí nào đối với Triệu Phong.

Nàng cũng tự biết, Mị hoặc chi đạo của chính mình đối với gã thiếu niên thiên kiêu cái thế có được huyết mạch nhãn đồng này, căn bản không có hiệu quả gì.

- Cũng được! Triệu mỗ cũng không ngại lại khống chế Vương phi thêm một lần nữa!

Vẻ mặt Triệu Phong thoải mái, khẽ cười một tiếng, khóe miệng thậm chí nhếch lên một tia trêu tức nhàn nhạt.

Lại khống chế Vương phi thêm một lần nữa?

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây nhất thời chấn động một trận.

Triệu Phong này, không phải cuồng vọng kiêu ngạo bình thường, dùng mấy từ “gan lớn bằng trời” để hình dung, cũng chưa chắc đã thích hợp!

Phải biết rằng, nơi này chính là địa bàn của Đại quốc Thiên Bồng, Hoàng thất vẫn là thế lực số một số hai, trên danh nghĩa là hiệu lệnh thống trị cả Đại quốc.

- Ngươi… ngươi dám ở trước mặt mọi người vũ nhục bổn Vương phi…

Cầm Vương phi uất hận phẫn nộ, trên kiều nhan cũng toát ra vài tia đỏ bừng mị hoặc thế nhân.

Rất nhiều người ở đây, trái tim nhất thời gia tốc, ánh mắt dại ra, có một loại cảm giác kinh diễm hít thở không thông.

Triệu Phong lạnh nhạt đứng yên, không chút cử động.

Hai người xa xa giằng co, Cầm Vương phi mặc dù tức giận, thế nhưng mà cũng không có ra tay.

Kim Thái tử ở phía sau Cầm Vương phi, trong lòng lại dâng lên một trận rung động vô danh.

Hắn không thể tưởng tượng được, Triệu Phong hiện tại đã đạt tới một cái cấp độ như thế này, dám bình thản trêu chọc Cầm Vương phi như vậy.

Mà việc này một khi truyền ra đi, tuyệt đối sẽ biến thành, Triệu Phong lại một lần nữa đùa giỡn Cầm Vương phi, thậm chí làm cho quan hệ giữa Hoàng thất và Thiết Huyết Giáo càng trở nên gay gắt hơn.

Một khi xử lý không tốt, chuyện này còn có thể trở thành một cái ngòi nổ, dẫn phát đại chiến giữa hai đại phe phái Hoàng thất và Thiết Huyết Giáo nữa!

- Cầm Vương phi này, không ngờ lại biết nhẫn nhịn như vậy, không có ra tay với ta!

Trong lòng Triệu Phong suy nghĩ, phải làm thế nào để tiếp tục dẫn phát nộ hỏa của Cầm Vương phi, hoặc là có thể trực tiếp bắt giữ nàng ta luôn.

Đúng lúc này…

- Meo meo!

Một đạo thanh âm mèo kêu ngân nga kỳ dị, đột nhiên thấu nhập hư không.

- Ồ?

Rất nhiều người ở đây, trong lòng chợt động, liếc mắt nhìn về phía Lục Vu Tháp trên đỉnh đầu.

Soạt!

Một con mèo toàn thân ngân hắc sắc, bộ dáng lười biếng, há miệng ngáp dài một cái, từ trong Lục Vu Tháp khoan thai đi ra.

- Con mèo này, chẳng lẽ chính là con mèo vẫn luôn theo bên cạnh Lục Vu Trí giả?

Một ít người ở đây, ánh mắt không khỏi sáng ngời lên.

Về hình tượng của Lục Vu Trí giả, có rất nhiều truyền thuyết khác nhau, nhưng trong đó có một lời miêu tả, lại phi thường đồng nhất: bên cạnh Trí giả có một con mèo, như hình với bóng, tuyệt đối không rời.

- Meo meo!

Con mèo lười ngân hắc sắc kia, thoáng một cái đã nhảy lên trên vai Cầm Vương phi.

- Đại Lại Miêu, ngươi vẫn còn chưa ngủ đủ giấc à?

Sắc mặt Cầm Vương phi thoáng có chút vui mừng, dường như tương đối quen thuộc với con mèo lười ngân hắc sắc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.