Chương trước
Chương sau
Năm sáu ngày sau, sâu trong Hoành Vân Thiên Lâm.

Vụt vụt...

Một đoàn điện quang phong ảnh uy thế kinh người, xuyên qua khoảng không rừng cây, phần lớn Hung thú và Yêu thú ở xung quanh đều phủ phục run rẩy, vô cung tĩnh mịch im ắng.

Vài nhịp hô hấp sau.

Đoàn “điện quang phong ảnh” kia đã đần ảm đạm, “vụt” một tiếng, bỗng nhiên hạ xuống đỉnh của một cây đại thụ cao nhất gần đó.

Trên ngọn cây đại thụ, thiếu niên tóc lam có chút thở đốc, Phong Lôi Quang Dực sau lưng hắn, ảm đạm thu lại.

Mắt trái của hắn đột nhiên ngưng tụ, quét nhìn khí tức lưu lại trong khu vực xung quanh.

Cho dù chỉ là chi tiết nhỏ không đáng chú ý, nhưng ngay cả một hạt bụi nhỏ trong không khí, thậm chí là biến hóa nhỏ nhoi của nguyên khí thiên địa, cũng đều không thoát khỏi ánh mắt của thiếu niên.

- Không ngờ lại ở đây.

Triệu Phong nhìn về phía trước, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.

Phía trước rừng cây, xuất hiện một nhánh sông. Đối điện với bờ sông là một tiểu hạp cốc.

Hạp cốc kia, vẫn còn in rất sâu trong ký ức của Triệu Phong.

Ngày xưa, trong hạp cốc này, hắn đã bị Hung thú cao cấp bức đến tuyệt cảnh, về sau may nhờ có Nhiễm Tiểu Uyên và đám đệ tử trong Tông môn giáng lâm, chém giết Thanh Đầu Lang Vương, cho nên Triệu Phong mới có thể thoát ly tuyệt cảnh.

Không ngờ hôm nay, lúc Triệu Phong đuổi giết cường địch thì lại đuối tới nơi này.

Mấy ngày gần đây, Triệu Phong vẫn một mực truy sát “Khô Lâu đường chủ”, sau nhiều lần nghỉ ngơi, lại tiếp tục truy kích.

Thực lực nội tình của Khô Lâu đường chủ, thâm bất khả trắc, cho dù Triệu Phong tham tu truyền thừa của “Phong Lôi Đại Đế”, tốc độ ngạo thị trong đám cùng cấp, thế nhưng vẫn khó có thể đuổi kịp.

Nếu không phải vài ngày trước, Triệu Phong đã tu luyện thành “Phong Lôi Chi Dực” hình thức ban đầu, e rằng đã sớm mất dấu Khô Lâu đường chủ rồi.

Cũng may.

Tốc độ của Triệu Phong mặc dù không thể chiếm ưu thế, nhưng Thần Linh nhãn lại có năng lực quan sát cường đại, có thể gắt gao truy tung Khô Lâu đường chủ.

Thở dốc một hồi, dưới cảnh giới tinh thần và tâm hồn cường đại, nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng khôi phục.

- Ở phía trước, để xem ngươi còn có thể trốn được bao lâu!

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, sau lưng mở ra Phong Lôi Chi Dực, trong khoảnh khắc đã bay qua hạp cốc Huyết Mãng ngày xưa.

Xuyên qua hạp cốc, một đường tiếp tục xâm nhập.

Một lúc sau.

Rừng cây phía trước càng trở nên tĩnh mịch, không ngờ là một mảnh u lâm thần bí.

- Chẳng lẽ là nơi đó...

Trong lòng Triệu Phong thoáng run một cái, Thần Linh nhãn nhìn vào chỗ sâu nhất trong khu rừng.

Thông qua năng lực quan sát của Thần Linh nhãn, hắn đã xác định được hướng đi của Khô Lâu đường chủ.

“Nơi đó”, chính là nơi mà Triệu Phong vẫn rất kiêng kỵ, nếu không phải là chuyện trọng yếu, hắn sẽ không dễ dàng xâm nhập vào đó.

- Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết chết Khô Lâu đường chủ, vết thương của hắn chồng chất, tâm thần và thân thể đều thụ trọng thương, nguyên khí đại thương...

Trên mặt Triệu Phong lộ ra sát ý quyết đoán, tiếp tục xâm nhập vào rừng sâu.

Cùng lúc đó...

Ở sâu trong khu rừng, nơi một mảnh đắt tràn ngập sương mù, ánh sáng hoàn toàn bị che

Vụt...

Một Bộ khô lâu bị tàn phá không chịu nổi xuất hiện, tầng ô quang quanh người chặp chờn bất định, hiện rõ sự quỷ dị âm trầm

- Tên tiểu tử tóc lam kia đúng là âm hồn bất tán, không ngờ vẫn gắt gao bám chặt lấy ta.

Khô Lâu đường chủ nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn ngập sát cơ oán hận.

Những ngày này, hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn, nghĩ cách thoát khỏi sự đuổi giết của Triệu Phong.

Ví dụ như, bất chấp phải tiêu hao một lượng lớn nguyên khí tinh nguyên, khiến tốc độ tăng trưởng trên diện rộng, thậm chí trong thời gian ngăn có thể siêu việt gấp đôi Triệu Phong.

Lại ví dụ như, hắn đã thi triển vài loại bí pháp, che giấu hành tung khí tức, hoặc lưu lại khí tức giả để đánh lạc hướng đối phương

Thế nhưng

Khô Lâu đường chủ phí hết một phen tâm huyết, thủ đoạn xài hết, vẫn không thể thoát khỏi sự tập trung khóa chặt của Triệu Phong

Hai ngày trước, hắn vốn còn tưởng rằng mình đã thành công thoát khỏi kết cục bị truy sát, trong lòng thở phào một hơi, định tìm nơi ẩn nấp, chuẩn bị tĩnh dưỡng.

Thế nhưng không đến nửa canh giờ. “Di Thiên Chi Mâu” kia đột nhiên giáng lâm, phát động một bí thuật Đồng Hỏa mạnh mẽ, khiến cho thương thế của Khô Lâu đường chủ lại tăng thêm một bậc.

- Sắp tới “Bách Phần cấm địa” rồi, cường giả tiến vào nơi này mà còn có thể sống sót, chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Khô Lâu đường chủ cười âm lãnh, tầng ô quang quanh người lại lần nữa sáng ngời, tự mình hướng về phía sâu trong khu rừng mà bay đi.

Một lát sau.

Khô Lâu đường chủ đi đến một vùng đất chất đầy xương cốt, một luồng lực lượng vô hình thần bí, tràn ngập khắp mảnh cấm địa này.

Sâu bên trong cấm địa, từng tòa lăng mộ xếp gần nhau san sát, có đến hơn 100 tòa. Đặt ở vị trí trung tâm là một “Quảng trường ngân tinh”.

Chính giữa quảng trường ngân tinh này, còn có một bệ đá tựa như tế đàn.

Mạnh như Khô Lâu đường chủ, lúc xâm nhập vào nơi này, cũng cảm thấy lạnh người bất an, cẩn thận từng chút một, lấy ra một cái Xích Huyết toái ngọc.

- Cho dù là Tôn Giả Đan Nguyên cảnh xâm nhập vào cấm địa này, cũng không thể dễ dàng chống cự được lực lượng nguyền rủa. Còn may ngày xưa, ta đã từng cùng Giáo chủ tiến vào nơi này, cho nên mới có được phương pháp ứng phó.

Khô Lâu đường chủ ngồi xếp bằng ở giữa vùng đất xương trắng, cũng không dám tới quá gần những lăng mộ kia.

Sau khi tiến vào Bách Phần cấm địa, trong lòng Khô Lâu đường chủ lập tức bình tĩnh, yên tâm tĩnh dưỡng.

Hắn căn bản không sợ Triệu Phong đến đây, thậm chí trong lòng còn có chút chờ mong, nếu như tiểu tử kia dám đi vào, cho dù mình không động thủ thì lực lượng nguyền rủa cũng đủ nuốt sống hắn rồi.

Theo hắn biết, chỉ có một số ít Tôn Giả Đan Nguyên cảnh đếm trên đầu ngón tay, mới có thể toàn thân trở ra từ trong Bách Phân Cấm Địa.

Cho dù là Tôn Giả bình thường, tiến vào Bách Phần cấm địa, cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Sau thời gian uống cạn nửa chung trà.

Vụt...

Tiếng Phong Lôi xé gió vang lên, truyền đến từ khu vực bên ngoài tầng sương đang bao phủ vùng đất đầy xương cốt này.

- Đến rồi!

Trong lòng Khô Lâu đường chủ bỗng nhiên vui vẻ, hắn chỉ ước gì Triệu Phong sớm tiến vào đây mà thôi.

- Ha ha, sẽ như ngươi mong muốn.

Một tiếng cười khẽ vang lên, từ khu vực sương mù truyền vào trong Bách Phần cấm địa.

Vừa dứt lời, điện quang phong ảnh lóe lên, một thiếu niên tóc lam đột nhiên tiến vào trong khu vực xương trắng.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Bên trong Bách Phần cấm địa, lực lượng nguyền rủa vô hình, không chỗ nào không thể xâm nhập, đồng loạt hướng về Triệu Phong.

- Hừ!

Mắt trái của Triệu Phọng đột nhiên ngưng tụ, mơ hồ phát ra một tia khí túc đáng sợ bắt nguồn từ một tộc Thái cổ nào đó, khiến Thân Ma tránh lui, thậm chí khiến cho đám lực lượng nguyền rũa kia tán loạn

- Tiểu tử này không ngờ dám tiến vào? Cái gì? Khí tức thời đại Thái cổ...

Khô Lâu đường chủ còn chưa ngồi ấm mông, đã nhìn thấy Triệu Phong cường thế giết vào u lâm, khí thế hừng hực.

Lúc đối diện với lực lượng nguyền rủa của “Bách Phần cắm Địa”, Triệu Phong lại càng nhẹ nhàng hơn Khô Lâu đường chủ, thậm chí còn không cần phải động thủ.

Ngược lại, Khô Lâu đường chủ phải phân ra một phần tâm thần và lực lượng để ứng phó với luồng lực lượng nguyền rủa không lỗ nào là không thể xâm nhập kia.

Nói cách khác, trong Bách Phần cấm địa này, chiến lực của Triệu Phong cơ bản không bị ảnh hưởng, ngược lại, nó còn khiến cho Khô Lâu đường chủ bị suy giảm nhất định.

Tình hình không kịp đề phòng này, thiếu chút nữa khiến cho Khô Lâu đường chủ thổ huyết ngay tại chỗ.

Phong Lôi Phích Lịch Trảm!

Triệu Phong không nói hai lời, lập tức phát động công kích.

Phốc phốc...

Một đạo lưỡi đao Phong Lôi khổng lồ, liên tiếp phát ra tiếng nổ “đùng đùng”, bắn ra một đám tia lửa, chém về phía đầu Khô Lâu đường chủ.

Khô Lâu đường chủ mất đi cốt Tiên Kim Ngân kia, đành phải huy động cánh tay xương còn lại, đối chiến với một trảm Lôi Đình của Triệu Phong, tia lửa bắn tung tóe, tiếng sấm sét bạo vang.

Đinh...

Thân hình Khô Lâu đường chủ bị đẩy lui vài bước, xương cốt trên người lưu lại một vài đấu vết, bị thương cũng không rõ ràng lắm.

- Khô Lâu đường chủ, để xem thân thể tàn tạ của ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Triệu Phong cười nhạt một tiếng, bộ dạng trấn định tự tin

Trải qua những ngày ma luyện thực chiến, chiến lực của Triệu Phong đã dần tiếp cận Nửa bước Đan Nguyên cảnh.

Đối với việc tham ngộ tìm hiểu huyền ảo ý cảnh bên trong “tấm bia đá Phong Lôi”, thậm chí là vận dụng hoặc khai phát một vài chiến kỹ, Triệu Phong đều chỉ mới nhập môn.

Trong lúc Triệu Phong giơ tay nhấc chân, trên người toát ra ánh sáng Phong Lôi trong suốt lấp lánh, nguyên khí Lôi Điện trong thiên địa, lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu gào thét, sản sinh uy năng cực lớn.

Hơn nữa, từng chiêu từng thức của hắn, uy lực lại thêm một bước nữa ngưng tụ.

Luận tâm hồn cường đại, Triệu Phong tiếp cận Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, đây chính là hiệu quả do Mộc Linh tinh phách giúp đỡ, đồng thời còn có liên quan đến việc học trộm ý cảnh hợp thiên địa của Tân Vô Ngân

Cấp độ ý cảnh hiện tại, Triệu Phong cũng đã tiếp cận Chân Chủ cấp đỉnh phong, thậm chí không hề thua kém bao nhiêu.

Cho nên, mặc đủ Triệu Phong chỉ có tu vi Chân Chủ cấp tiểu thành, nhưng sức chiến đấu lại đạt tới cực hạn Chân Chủ cấp, thậm chí còn bước nửa bước vượt qua cực hạn.

- Tiểu bối! Đừng vội càn rỡ! Ngươi cũng không làm gì được bổn tọa.

Sắc mặt Khô Lâu đường chủ trở nên tối tăm phiền muộn, trên người hắn dày đặc vết thương, chiến lực đã hao tổn vài phần so với năm sáu ngày trước.

Ngược lại, Triệu Phong lấy chiến nuôi chiến, các loại lĩnh ngộ đều phát triển từ trong thực chiến, có thể nói là càng chiến càng dũng

Bịch bịch bịch...

Thân hình Khô Lâu đường chủ liên tiếp bại lui, không ngờ có thể chống đỡ được thế công Lôi Đình của Triệu Phong

Công kích bình thường của Triệu Phong cho dù Khô Lâu đường chủ ngạnh kháng thì vẫn có thể ứng phó.

Nhưng theo tâm hồn của Triệu Phong ngày càng lớn mạnh, vào thời khắc mấu chốt, thỉnh thoảng phát động vài lần đồng pháp huyết mạch, thậm chí còn có thể khiến cho tâm hồn của Khô Lâu đường chủ tổn thương trầm trọng hơn

Khô Lâu đường chủ ẩn giấu tuyệt kỹ, phần lớn đều là “Dị Linh Quỷ Thuật”, đối với cường giả mà nói, muốn phòng cũng không phòng bị nổi, lần nào cũng thành công tập kích.

- Chỉ có thể dùng chiêu này...

Khô Lâu đường chủ bỗng nhiên cắn răng một cái, trên bộ xương kim ngân, đột nhiên bắn ra một tầng ô diễm mênh mông vờn quanh.

Chỉ trong nháy mắt.

Khí tức và uy thế trên toàn thân Khô Lâu đường chủ đã tăng vọt thêm nửa cấp độ, uy thế mênh mông cuồn cuộn, khiến cho nguyên khí thiên địa xung quanh bắt đầu mãnh liệt rục rịch.

Loại khí thế này vô cùng mạnh mẽ, vượt qua cấp độ Chân Linh cảnh, có lẽ là thực lực tiếp cận thực lực thời kỳ đỉnh phong của Chân Chủ cấp.

- Thúc đục sinh mệnh và lực lượng chi nguyên?

Tinh thần và thể xác của Triệu Phong trầm xuống Thần Linh nhãn đột nhiên ngưng tụ, có chút thất sắc.

- Quỷ Cốt Cự Linh!

Trong thời gian vài nhịp hô hấp ngắn ngủi, Khô Lâu đường chủ đã tiếp cận Tôn Giả, bộ xương kim ngân đan xen ten người hắn, bỗng nhiên tăng vọt.

Bảy thước... Chín thước, một trượng... Hai trượng...

Chỉ trong chốc lát, thân hình bộ xương cao lớn của Khô Lâu đường chủ chợt biến đổi, nhanh chóng khuếch trương đến mấy chục trượng trên khắp toàn thân dày đặc u diễm ô quang

Triệu Phong trước mặt hắn, giống như trẻ nhỏ đứng trước mặt cự nhân.

Không chỉ có vậy.

Thân thể bị tàn phá cực kỳ nghiêm trọng của Khô Lâu đường chủ, phảng phắt dung nhập với “vùng đất xương cốt” dưới chân, hấp thu lực lượng nào đó bên trong bộ hài cốt, thậm chí còn dùng để tu bổ cho thân thể bị tàn phá của mình.

- Diệt cho ta...

Khí tức to lớn mênh mông trên người Khô Lâu đường chủ bùng phát, nhất cử nhất động đều khiến tiếng gió rít gào bành trướng uy năng nguyên khí thiên địa, phảng phất như trung tâm của trời đất, độc tôn vũ nội.

Dưới loại trạng thái này, chiến lực của hắn tăng lên gấp đôi, một quyền có thể đánh chết cả Chân Chủ cấp đỉnh phong

Nếu như mấy ngày trước, Bạch trưởng lão đích thân tới đây, e rằng cũng không đỡ nổi một quyền của Khô Lâu đường chủ.

- Lực lượng thật khủng khiếp! E rằng “Lữ Thiên Nhất” của Tịnh Nguyệt Linh Tông cũng không hơn được bao nhiêu.

Tâm linh Triệu Phong rung động có một loại cảm giác hít thở không thông

Vào thời khắc nguy cơ, Triệu Phong cũng không rút lui.

Trong mắt hắn lộ ra một tia điên cuồng lực lượng huyết mạch khắp toàn thân bị kích thích, chập chờn một luồng gợn sóng Thủy Lam cực lớn, không ngừng bành trướng sau đó bỗng nhiên chuyển hóa thành u lam lạnh lẽo thấu xương.

- Băng Hoàng Thương!

Hai tay Triệu Phong chập lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái “Thương ảnh Băng Lam” mờ nhạt.

Ô... Ô... Ô... M.. G!

Hư không bổn phía rung động một hồi, một luồng hàn ý khủng bố không thể hình dung thẩm thấu vào mảnh khu vực này, khiến nguyên khí thiên địa lập tức đông lạnh.

- Không tốt... Làm sao có thể... Hư ảnh của Thần binh Địa cấp?

Một quyền kinh thiên dữ dội của Khô Lâu đường chủ vừa đánh ra, liền cảm thấy chiêu thức hô ứng với ý cảnh của mình đột nhiên ngưng trệ, gặp phải trở ngại trùng trùng điệp điệp.

Hắn hoảng sợ hét lên, trong hốc mắt tràn ngập một tia khủng hoảng trơ mắt nhìn Triệu Phong dùng lực lượng huyết mạch thúc dục “Thương ảnh Băng Lam”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.