Chương trước
Chương sau
Vào thời khắc hỗn loạn khi đám Linh sủng phi cầm bạo loạn, thân phận Thuần Thú Sư của Triệu Phong vừa lúc phát huy công dụng, thậm chí ngay cả những người phụ trách giám thị hắn, cũng đều không chút nghi ngờ.

- Mấy người các ngươi, phụ trách bảo hộ an toàn của thiếu chủ nhân!

Liễu Viên cũng không thể không ra tay, chạy đến khống chế tràng cảnh hỗn loạn.

Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là cao tầng của Hồng Hồ Liễu Tộc, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đối với thế cục bạo loạn của Linh sủng tọa kỵ.

Hơn nữa vào lúc này, có thể phát huy được tác dụng hữu hiệu, ngoại trừ Thuần Thú Sư ra, cũng chỉ có cường giả Chân Linh Cảnh.

Liễu Viên bị kềm chế, phải đi đối phó với mấy đầu Linh sủng tọa kỵ điên cuồng bạo loạn, mà bốn gã thân ảnh ám bào kia, thì lại vẫn âm thầm đi theo Triệu Phong.

- Kế hoạch còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng!

Triệu Phong liếc nhìn Phủ Thành chủ đang hỗn loạn một phen, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười nhàn nhạt.

Chỉ có dưới loại thế cục hỗn loạn như thế này, mới có lợi cho kế hoạch đào hôn của hắn.

Tràng cảnh Linh sủng tọa kỵ bạo loạn trước mắt kia, tự nhiên là do hắn và Tiểu Tặc Miêu một tay bày ra.

Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu đều có khả năng trao đổi câu thông với Linh sủng tọa kỵ bên trong Phủ Thành chủ, hãm hại lừa gạt, cưỡng bức dụ lợi, đem đủ các loại thủ đoạn, thông đồng cùng với bọn chúng để tập thể bạo loạn.

Mà đại bộ phận các công tác trong đó, đều là do Tiểu Tặc Miêu ra tay.

- Súc sinh! Đứng lại cho ta!

Triệu Phong lăng không bay vọt, đuổi theo một Miêu Đầu Cự Ưng toàn thân xích hắc sắc. Đầu cự ưng này dang rộng hai cánh, khoảng chừng mấy chục trượng, phát ra từng luồng từng luồng nhiệt lưu đỏ sẫm, đủ để tan chảy kim thiết, thanh thế khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Dưới tình huống điên cuồng bạo loạn, cho dù là cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh bình thường, cũng rất khó có thể chế trụ.

Một người một ưng, ở trong không trung không ngừng xuyên qua, tạo nên một trận khủng hoảng.

Triệu Phong một mặt truy kích, một mặt thi triển thủ đoạn của Thuần Thú Sư, Miêu Đầu Cự Ưng xích hắc sắc kia, khi thì hiện ra thái độ giãy dụa, khi thì mạnh mẽ cuồng bạo, bộ dáng gấp gáp…

Làm như vậy, không đến mức khiến cho bốn gã ám bào nhân đang giám sát ở gần đó nảy sinh lòng nghi ngờ.

Trong lúc bất tri bất giác, Triệu Phong đã đuổi theo Miêu Đầu Cự Ưng ra khỏi phạm vi tường thành.

- Tất cả mọi người tránh ra, ta sẽ lập tức chế trụ đầu súc sinh này!

Triệu Phong phân phó nói.

Ở Hồng Hồ Thành gần nửa năm, Triệu Phong với thân phận con rể Thành chủ, tự nhiên có chút danh tiếng, mấy đám thủ vệ này vô cùng phối hợp tránh ra một con đường.

Lúc này, Miêu Đầu Cự Ưng kia dưới thủ đoạn thuần thú của Triệu Phong, thế điên cuồng bạo loạn kia, đã hoàn toàn bị ngăn chặn lại.

- Ngoan ngoãn! Ngoan ngoãn nào!

Triệu Phong từng chút một tiếp cận.

Mà trên thực tế, Miêu Đầu Cự Ưng xích hắc sắc này, nhất cử nhất động của nó đều hoàn toàn nằm trong tay Triệu Phong.

Cảnh giới tinh thần ngày hôm nay của Triệu Phong, so với cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh còn mạnh hơn không ít, muốn khống chế một đầu Linh sủng cấp bậc Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tự nhiên là dễ như nằm trong lòng bàn tay.

- Thủ đoạn thuần thú của thiếu chủ nhân quả thật là bất phàm!

Ở trên tường thành, bốn gã thân ảnh ám bào và những người phụ cận cũng đều gật đầu.

Đầu phi cầm khổng lồ vốn đang điên cuồng táo bạo, giờ phút này bộ dáng không ngờ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thập phần ôn thuận.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc khi Triệu Phong tiếp cận mục tiêu, dị biến đột nhiên phát sinh.

Đột nhiên ánh mắt Miêu Đầu Cự Ưng xích hắc sắc lộ ra hung quang, cánh chim vũ động, dẫn phát nên một trận diễm lưu đỏ rực, phát ra một đạo tê minh, phá không bay đi.

- Thiếu chủ nhân!

Sắc mặt bốn gã thân ảnh ám bào nhất thời đại biến.

- Tiểu súc sinh khá lắm, không ngờ giảo hoạt như thế!

Triệu Phong không giận còn cười, dường như đã nổi lên lòng hiếu thắng, triệu hồi ra Thanh Phong Yến, truy kích theo Miêu Đầu Cự Ưng.

Lấy tốc độ của Thanh Phong Yến, Triệu Phong rất nhanh đã đuổi kịp mục tiêu, ở giữa không trung không ngừng quấn lấy nhau, càng đi càng xa.

- Không đúng!

Bốn gã thân ảnh ám bào liếc nhìn nhau một cái, cảm giác có chuyện kỳ quái. Với thủ đoạn thuần thú mà Triệu Phong từng thể hiện ra, muốn thuần phục một đầu Linh sủng cùng cấp, hẳn sẽ không khó khăn như vậy.

- Thiếu chủ nhân, đừng đuổi theo nữa!

- Thiếu chủ nhân, Thành chủ có phân phó, ngài không được rời khỏi Hồng Hồ Thành!

Bốn gã thân ảnh ám bào kinh hô hét lên.

Triệu Phong căn bản không thèm để ý tới lời kêu gọi của bọn họ, thậm chí cũng mặc kệ luôn Miêu Đầu Cự Ưng kia, hướng về phía xa hơn phóng bay đi.

Không chỉ như vậy!

Miêu Đầu Cự Ưng xích hắc sắc kia lại còn xoay ngược người lại, khí thế rào rạt nhằm về phía bốn gã thân ảnh ám bào.

Sự tình đến lúc này, bốn gã ám bào nhân làm sao còn không rõ ràng dụng ý của Triệu Phong đây?

- Đừng cho hắn chạy!

Bốn gã thân ảnh ám bào kinh hô hét lớn, Nửa bước Chân Linh khí trong cơ thể nhất thời bùng nổ.

Vù vù!

Chỉ thấy bốn đạo hư ảnh ám quang giống như bốn luồng cầu vồng phá không mà đi, rất nhanh tiếp cận Triệu Phong.

Triệu Phong ngoái đầu nhìn lại, liền phát hiện ra sau lưng của bốn gã thân ảnh ám bào phân biệt mọc ra bốn cặp cánh chim ám sắc, có năng lực phụ trợ phi hành nhất định, hơn nữa còn có thêm hiệu quả tiềm ẩn, có chút tương tự với Âm Ảnh Phi Phong của mình.

Có cặp cánh chim ám sắc kia phụ trợ, bốn gã ám bào nhân thúc giục Nửa bước Chân Linh khí, tốc độ tăng vọt, tốc độ phóng đi trong thời gian ngắn đã vượt qua Thanh Phong Yến.

Nếu nói về phi hành lâu dài, bọn họ khẳng định không có khả năng so sánh với Thanh Phong Yến, nhưng nếu bùng nổ tốc độ trong thời gian ngắn, bốn gã thân ảnh ám bào gần như sánh được với cường giả Chân Linh Cảnh.

Miêu Đầu Cự Ưng xích hắc sắc do Triệu Phong thao khống vừa mới tiếp cận, đã bị một đạo ám nhận vô thanh vô tức cắt vỡ thành hai đoạn.

Trực tiếp miễu sát!

Nếu như không có Thần Linh Nhãn, Triệu Phong căn bản không thể nhìn thấy rõ ràng là do một gã ám bào nhân trong số đó ra tay!

- Thực lực thật mạnh! Nửa bước Chân Linh khí trong thể nội những người này, độ chuyển hóa đều đạt đến trên năm thành, hơn nữa lại còn am hiểu ẩn nấp, truy tung! Tốc độ và với thân pháp đều là sở trường!

Sắc mặt Triệu Phong nhất thời ngưng trọng lại. Bốn gã thân ảnh ám bào này, luận thực lực, ở trong Nửa bước Chân Linh Cảnh cũng đều là tinh anh. Cả đám thân kinh bách chiến, kinh nghiệm lão luyện, lại am hiểu ẩn nấp truy tung.

Dưới tình huống bình thường, Triệu Phong có thể đồng thời ứng phó được hai người đã là không tệ lắm rồi.

Mà lúc này, một lần lại xuất hiện đến bốn người!

Khó giải quyết nhất chính là, bốn gã ám bào nhân này lại am hiểu liên thủ công kích, mỗi người ở phương hướng bất đồng cùng nhau vây công Triệu Phong.

Nhưng mà vấn đề cũng không chỉ có như thế.

Thời gian Triệu Phong đào hôn cực kỳ có hạn!

Chỉ cần kéo dài thêm một lúc nữa, sẽ có đại lượng cao thủ viện binh kéo tới, thậm chí còn có vài vị Chân Linh Cảnh đích thân tới, Triệu Phong căn bản chắp cánh khó bay.

Chương 273: Hai mươi hơi thở (2)

Không lâu sau, bốn gã ám bào nhân cơ bản hình thành nên một cái vòng vây, vây Triệu Phong vào bên trong.

Bởi vì bọn họ có điều cố kỵ, không dám đả thương Triệu Phong, mới áp dụng loại sách lược này. Đổi lại là một người bình thường khác, sớm đã bị lăng trì ngàn vạn đoạn rồi.

- Thiếu chủ nhân, ngài nên quay trở về thôi! Đây là lời dặn dò của Thành chủ đại nhân!

Gã ám bào nhân cầm đầu, sắc mặt cung kính nói.

Sắc mặt Triệu Phong không một chút biểu tình, thu hồi Thanh Phong Yến, từ từ hạ xuống mặt đất.

Bốn gã ám bào nhân chia ra làm bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc vây khốn lấy Triệu Phong, nhưng cũng không dám xem thường vọng động.

Vụt!

Đột nhiên, Âm Ảnh Phi Phong sau lưng Triệu Phong rung lên, hư ảnh chợt lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.

- Ẩn nấp rồi!

Sắc mặt bốn gã ám bào nhân đại biến, nhưng cũng không kinh hoảng, cả đám nín thở ngưng thần, thúc giục Chân Linh khí trong cơ thể, phóng thích linh thức, đem cảm quan mở ra đến cực hạn.

Một gã ám bào nhân trong đó, từ trong Túi Linh sủng bên người lấy ra một con Hắc cẩu lông xù, bắt đầu không ngừng đánh hơi trong không khí.

Bản thân đám người bọn họ am hiểu thuật ẩn thân, tự nhiên cũng có phương pháp phá giải.

Nhưng mà, mấy người bọn họ thi triển đủ các loại bí thuật, thế nhưng lại đều không thể xác định được vị trí của Triệu Phong.

- Hắn khẳng định vẫn còn ở trong vòng vây của chúng ta! Thủ đoạn ẩn nấp cho dù cao minh cho tới đâu, một khi hắn di động, cũng khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở!

Gã ám bào nhân cầm đầu, vẻ mặt chắc chắn nói.

Soạt!

Trong hư không chợt lóe lên thanh âm điện minh. Một cái hư ảnh ảm đạm mang theo một đạo thanh điện lôi minh, nhanh như tia chớp tập kích đến một gã ám bào nhân ở gần đó.

Gã ám bào nhân kia nhất thời biến sắc, một cảm giác điện giật tê liệt lan truyền khắp toàn thân. Trong cảm quan của hắn, một bàn tay lớn lóe lên điện quang hung hăng chụp thẳng vào bả vai của hắn.

- Mơ tưởng!

Gã ám bào nhân này cũng không hề thoái nhượng, trên người lóe lên một tầng vũ quang ám sắc, kéo dài mấy trượng, hung hăng va chạm cùng một chỗ với Triệu Phong.

Bồng oanh!

Hai bên giao kích một cái, thân hình gã ám bào nhân kia nhanh chóng lui lại, rên lên một tiếng, cánh tay lưu lại một đạo vết thương.

Triệu Phong cũng có chút giật mình. Một kích vừa rồi kia, hắn vốn tưởng rằng có thể đánh trọng thương một người, nào ngờ cũng chỉ có thể khiến đối phương bị thương nhẹ mà thôi.

Kỹ xảo tác chiến và kinh nghiệm của bốn gã ám bào nhân kia cực kỳ phong phú, các phương diện khác đều không có chút sơ xuất nào cả.

- Thiếu chủ nhân, đừng nên phản kháng!

Hai gã ám bào nhân còn lại, gần như đồng thời tiến hành phát động công kích và kềm chế Triệu Phong.

Đoản nhận, cánh chim, phi tiêu, cây sáo!

Bốn người đều tự thi triển ra những vũ khí bất đồng.

Trên thực tế, bốn loại vũ khí này, bọn họ đều vô cùng am hiểu, nhưng dưới sự phối hợp xảo diệu, lại đạt tới uy lực không thể nào tin tưởng nổi.

Cây sáo kia, phát ra tinh thần âm ba vô cùng bén nhọn, hình thành nên huyễn cảnh và tinh thần trùng kích.

Đoản nhận phụ trách cận chiến, cánh chim phụ trách kềm chế và dây dưa, phi tiêu thì hỗ trợ công kích tầm xa.

- Thiếu chủ nhân, ta khuyên ngươi vẫn nên thúc thủ chịu trói! Nhớ lại năm đó, bốn người chúng ta liên thủ, ngay cả cường giả Chân Nhân Cấp, cũng bị chúng ta dây dưa một hồi!

Gã ám bào nhân cầm đầu sử dụng phi tiêu bình tĩnh tự tin nói.

- Ha ha… phải không? Ta không tin!

Triệu Phong cười nhạt một tiếng, há miệng phát ra một đạo tinh thần âm ba, lôi minh cuồn cuộn, khiến cho khí huyết trong người bốn gã thân ảnh ám bào chấn động cuồn cuộn, trong đó, người ở gần hắn nhất thiếu chút nữa thì hộc máu.

Soàn soạt!

Thừa dịp công phu này, Âm Ảnh Phi Phong của Triệu Phong rung lên, hóa thành một đạo thanh tuyến ảm đạm, trong thanh âm điện minh, hắn phá vây mà đi.

Thế nhưng, mấy tên ám bào nhân này so với tưởng tượng còn khó chơi hơn rất nhiều. Gã ám bào nhân sử dụng vũ khí cánh chim kia lóe lên nhanh như tia chớp, giống như một đầu chim tước, nhanh chóng đuổi kịp Triệu Phong.

Luận tốc độ, người này là nhanh nhất trong bốn người, cơ bản tương đương với Triệu Phong.

Đồng thời, tên ám bào nhân sử dụng phi tiêu cũng phát ra công kích nhằm kềm chế Triệu Phong.

Ám bào nhân sử dụng cây sáo cũng phát ra một đạo tinh thần âm ba cực kỳ ngưng tụ, bắn thẳng về phía lỗ tai của Triệu Phong.

- Thật sự là khó chơi a!

Triệu Phong có chút đau đầu, cảm thấy thật khó giải quyết.

Loại cục diện này, vẫn còn may là bốn người xuống tay có chút lưu tình, bằng không, hắn thậm chí còn có khả năng lâm vào hiểm cảnh.

- Lão tứ, ngươi mau trở về thành báo tin, thiếu chủ nhân muốn đào hôn!

Gã ám bào nhân cầm đầu nhanh chóng phân phó.

Vụt!

Gã ám bào nhân sử dụng cây sáo nhanh chóng hướng về phía Hồng Hồ Thành mà chạy đi.

Trong lòng Triệu Phong khẽ rùng mình một cái. Bốn gã ám bào nhân này, kinh nghiệm lão luyện đáng sợ, nhìn ra được tinh thần công kích đối với Triệu Phong có tác dụng cực kỳ nhỏ bé, lập tức phái người này trở về báo tin.

Ba gã ám bào nhân còn lại, chỉ cần ngăn chặn ba phương hướng mà Triệu Phong có thể chạy trốn còn lại mà thôi.

Triệu Phong từ trong Hồng Hồ Thành chạy ra, chỉ còn lại có ba phương hướng có thể chạy trốn. Nếu như hướng về phía trong thành mà bỏ chạy, chính là tự chui đầu vào lưới.

- Cao minh, lão luyện, khó chơi…

Triệu Phong không khỏi hít sâu một hơi.

Hắn rốt cuộc ý thức được, tình thế hiện tại, nếu như còn không dốc hết toàn lực, bản thân rất có khả năng sẽ bị lưu lại trong này.

Dưới sự kềm chế của ba gã ám bào nhân sử dụng đoản nhận, phi tiêu, cánh chim, Triệu Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn gã ám bào nhân sử dụng cây sáo kia bỏ đi về phía Hồng Hồ Thành.

Còn lại ba gã ám bào nhân, tạo thành thế tam giác vây khốn Triệu Phong, không cầu chiến thắng, không cầu giết địch, chỉ cầu vây địch, giữ chân mục tiêu.

- Cơ hội còn lại của ta, chỉ còn chừng hai mươi hơi thở nữa mà thôi!

Thần Linh Nhãn của Triệu Phong rất nhanh tính toán, đưa ra kết luận.

Trong vòng mười hơi thở, gã ám bào nhân sử dụng cây sáo có thể đuổi tới phụ cận Hồng Hồ Thành, kêu gọi đám viện binh đầu tiên.

Lại thêm thời gian mười hơi thở nữa, đám tinh anh viện binh đầu tiên gần thành lâu sẽ có thể nhanh chóng đuổi tới nơi này.

Chừng hai mươi hơi thở nữa, Liễu Viên cấp bậc Chân Linh Cảnh phát hiện tình huống không đúng, khẳng định sẽ đuổi theo, thậm chí dẫn theo càng nhiều cường giả hơn nữa.

Hơn nữa, trong thời gian chừng nửa chén trà, Hồng Hồ Thành chủ tất nhiên sẽ nhận được tin tức Triệu Phong đào hôn.

Đến lúc đó, chờ đợi Triệu Phong chính là sự truy nã đuổi bắt của toàn bộ Hồng Hồ Thành!

Cũng chính là nói, điểm mấu chốt quyết định Triệu Phong có thể đào hôn thành công hay không, chính là trong thời gian hai mươi hơi thở tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.