Đánh giá của Ngạo Thiên Nguyệt đối với Triệu Phong, không hề lưu tình chút nào, đả kích trần trụi.
Triệu Phong và Bắc Mặc cũng giống nhau, mặt không biểu tình, không có phản ứng gì, giống như một tên đầu đất.
Ngạo Thiên Nguyệt thân là một trọng “Tứ đại tân tú”, đệ tử bị hắn chỉ điểm, bất kể là đánh giá cao hay cũng đều khiêm tốn tiếp nhận.
Huống chi, đại đa số người ở đây đều bị Ngạo Thiên Nguyệt đánh giá thấp không đáng một đồng.
Mấy người Ngân Nguyệt Tông thậm chí còn muốn tươi cười lấy lòng.
Cường giả vi tôn!
Đây chính là định luật của Thế giới Tông môn.
Cho dù cường giả có phóng rắm đi nữa thì cũng là hương thơm.
Thực lực của Ngạo Thiên Nguyệt đạt tới đỉnh cao, lời nói tự nhiên có phân lượng, cũng có tư cách để bình phẩm trần trụi khuyết điểm của mỗi người.
- Triệu sư đệ, Bắc sư đệ, Ngạo huynh nói không phải không có lý. Chúng ta nên khiêm tốn tiếp nhận khuyết điểm, như vậy mới có thể có bước tiến bộ nhảy vọt.
Dương Càn cho rằng Triệu Phong và Bắc Mặc đang mất hứng, vì vậy thấp giọng an ủi.
Cho dù là người khác cũng cảm thấy Ngạo Thiên Nguyệt có chút ngông cuồng, nhưng đều nhất trí cho rằng hắn “thẳng thắn”.
Thế nhưng Dương Càn không biết rằng, sở dĩ Triệu Phong và Bắc Mặc không phản ứng, cũng không phải vì mất hứng, mà chẳng qua là không muốn đáp lại mà thôi.
Bắc Mặc là người có tính tình trầm mặc bình đạm, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-te-chi-vuong/3264550/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.