Còn Lâm thì đã khôiphục bộ dạng lạnh lùng trước đó, nhìn tờ một trăm đô la mỏng dính trongtay tôi, nói một cách khinh miệt: “Quả nhiên là thích tiền.”
Các ngón tay của tôi cứng đờ nhưng vẫn nắm chặt tờ tiền, tôi hỏi: “Lâm, anh từ đâu tới vậy?”
Anh ta cảnh giác nhìn tôi, đáp: “Nước Anh. Có chuyện gì không?”
“Đi chơi à?”
Lần này, anh ta chẳng thèm ừ hữ gì cả.
Những người đến vùng Karakoram của Pakistan chơi chỉ có một mục đích: leo núi tuyết. Ngay cả ở Anh, người có thể leo lên ngọn núi cao thứ hai thếgiới này chắc chắn không thể là người nghèo, ít nhất cũng phải thuộctầng lớp trung lưu. Cho nên mới có câu “Những người không thích tiền đều là những người có tiền.” Không phải tôi muốn biện minh cho mình, càngkhông phải nói đỡ cho kẻ lạ mặt này, nhưng nếu không phải vì tiền, vìcuộc sống thì tôi chạy tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lẽ nào là đểnghiên cứu hoạt động địa chất của sông băng sao? Còn về một trăm đô lanày, làm việc đó cho một người đàn ông, nếu ngay cả tiền cũng không lấythì chi bằng tự sát đi còn hơn! Tuy nhiên, nói chuyện to tát với một kẻsuy nghĩ nông cạn thì cũng như không, thế là tôi không thèm bận tâm đếnanh ta nữa, hiện giờ tôi chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là ngày maicó thể thoát khỏi dãy núi này.
Ban mai đến như đã hẹn, bốn bề vẫn là sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở. Đêm qua, mặc dù tuyết rơinhỏ hơn nhưng mây đã che khuất hơn nửa ngọn núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-se-phu-ho-em/136495/quyen-1-chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.