"Thực ra em cũng không thích ăn, khô lắm". Tạ Nhã Kỳ thả quả hạch đào xuống, nói bừa một câu. Lòng cô lại bắt đầu mơ màng vì câu nói vừa rồi của Hà Thích. Khi một cô gái thích một người, mỗi một câu anh nói dù có vô tình đi nữa, cô cũng giữ trong lòng rồi nghiền ngẫm một hồi.
"Để em bóc cho". Nhã Tĩnh đang ngồi nói chuyện với anh em bên cạnh nhưng cũng để tâm ở bên này một nữa. Cậu đưa tay lột vỏ hạch đào, đầu hơi nghiêng về phía trước một chút rồi vẫy vẫy tay với Tạ Nhã Kỳ.
Tạ Nhã Kỳ cũng không khách sáo nữa, cô đưa tay tới, vô tình lướt ngang qua trước ngực Hà Thích, nhận lấy hạt hạch đào Nhã Tĩnh đã bóc xong.
Một hạt, hai hạt, Nhã Tĩnh bóc rất nhanh, thỉnh thoảng tay Tạ Nhã Kỳ lại cọ tới cọ lui trước người Hà Thích, Hà Thích cũng không ngồi yên, anh đưa tay cầm đũa gõ lên mu bàn tay trắng nõn của cô một cái: "Em có phiền không đấy hả, đứng lên đổi chỗ đi".
"À". Nhã Kỳ thoáng rầu rĩ không vui, cô cũng không nghĩ nhiều, đứng lên đổi chỗ với anh. Sau khi ngồi bên cạnh Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh không bóc hạch đào cho cô nữa, cậu bắt chước Hà Thích, thả một hạt dẻ vào tay cô: "Ăn cái này được rồi", sau lại nhẹ giọng nói: "Em cũng không thích bóc, tìm cậu ta đi".
"Aiz". Nhã Kỳ bực bội lườm cậu một cái, vừa định cầm chai Vương Lão Cát trước mặt lên, tay Hà Thích đã vươn ra, đổi bát của hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-ngot/2503332/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.