Tại sân bay.
“Mọi người đã đi cả rồi, em còn nhìn gì vậy?” Hà Thích bất mãn cấu đằng sau người Nhã Kỳ.
Cô ngoảnh sang lườm anh: “Đã đến tiễn người ta mà còn về ngay khi người ta mới quay đi chắc!”
“Hừ, người ta… cách gọi này đúng lắm.” Hà Thích sờ cằm, đôi mắt đẹp đẽ hơi nheo lại: “Còn anh là anh yêu sao?”
Nhã Kỳ liếc xéo anh: “Anh đúng là kẻ ấu trĩ.”
“Cuối cùng tên thô lỗ này cũng biến đi, anh yên tâm rồi. Sau này không được liên lạc với hắn đâu đấy?”
“Biết rồi, đại gia Hà Thích, em nghe theo anh hết, được chưa?” Nhã Kỳ kéo tay anh về: “Hôm nay anh không có tiết à?”
“Chuyển xuống ca tối rồi.” Xem ra anh rất lười, cũng rất thảnh thơi: “Giờ rảnh rỗi, em thấy có nên làm chút chuyện gì không?”
“Mình có thể đi ăn cơm.”
“Mua mấy thứ về rồi về nhà nấu.”
“Ôi chao, muốn ăn ở nhà cơ đấy!” Nhã Kỳ bĩu môi, trong lòng cô chả vui tẹo nào, ngẩng đầu nhìn chồng mình thừa đoán được anh đang muốn làm gì.
“Em yêu, tình địch cút xéo hết rồi nên tâm trạng của anh bây giờ rất là vui. Vì vậy mình nên ăn mừng một trận phải không?”
“Cãi chày cãi cối.”
“Thói quen rồi.”
Hà Thích hứng khởi vô cùng nên bám cô cả ngày, còn Nhã Kỳ nằm đờ đẫn cả ngày ở trên giường cảm thấy tư tưởng của mình quá chậm chạp. Bấy giờ trời đã tối, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn mờ ảo, cô nằm im không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-ngot/2503232/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.